Nỗi lo của Cận Lệnh Hàng quả thật không thừa. Khi Bay được nửa tuổi, cậu bé đã thể hiện rõ sự quấn quýt với Nika — Nika ở đâu, cậu bò theo đến đó.
Còn Nika thì sao? Có lẽ vì đã quen nhìn từ bé, lại thêm thằng nhóc này trông giống daddy đến lạ, nên nó chưa từng gầm gừ hay nạt nộ. Ban đầu, nó chỉ đứng ngây ra nhìn cậu, mơ hồ chẳng hiểu từ đâu lại chui ra thêm một "bản sao" như vậy.
Mỗi lần như thế, daddy và mommy đều ôm lấy Nika giải thích cho nó nghe: đây là em bé do daddy mommy sinh ra, cũng giống như Kaka vậy. Dù có thêm em bé, nhưng Kaka vẫn luôn là cục cưng mà họ yêu thương nhất.
Hai người họ ngày càng chiều chuộng Nika hơn, cho nó đủ cảm giác an toàn. Thế nên nó cũng chẳng để tâm mấy đến việc trong nhà bỗng dưng xuất hiện thêm một daddy mini nữa.
Hơn nữa, một lý do rất lớn khiến Nika nhanh chóng chấp nhận Bay là vì Bay cực kỳ thân thiện với nó. Từ khi được một tháng, cậu bé đã biết cười với Nika; về sau thì lúc nào cũng thích nhìn nó. Khi chưa biết nói, Bay thường nằm sấp trên thảm, ê a gọi Nika.
Hễ thấy cậu bé gọi, Nika liền chạy tới.
Bay lại bò lên người nó, tựa vào đó ngủ, còn đưa tay sờ sờ bộ lông mềm mại.
Ban đầu, Nika hoang mang lắm, ư ử kêu mấy tiếng cầu cứu daddy.
Cận Lệnh Hàng liền tới, ngồi xuống cùng chúng, ôm Nika để trấn an, rồi lại bế Bay cho chơi cùng. Có daddy ở bên hướng dẫn, Nika dần dần cũng có thể chấp nhận việc ở riêng với Bay.
Cứ thế cho đến khi tròn một tuổi, cậu nhóc đã biết gọi người, "daddy", "mommy" gọi rất trôi chảy. Bình thường thì hiếu động vô cùng, lúc nào cũng thích dính lấy Nika.
Sự bối rối ban đầu của Nika trong suốt một năm ấy gần như tan biến hết. Bây giờ hễ thấy Bay là nó lắc đuôi, lao tới chơi cùng.
Hai tiểu quỷ chính thức bắt tay vào kế hoạch phá nhà.
Từ một tuổi đến một tuổi rưỡi, trong nửa năm đó, bồn hoa ở nhà tại Washington, khu vườn ở Los Angeles hay khu vui chơi giải trí của công ty... chỗ nào cũng bị hai nhóc tàn phá không thương tiếc. Đặc biệt là sau khi Bay biết đi, đi tới đâu là cỏ cây không còn sống sót tới đó.
Thằng nhóc còn mê đua xe từ bé. Cận Lệnh Hàng thường chở con đi dạo, trong nhà thì đủ loại xe đua mini. Tai nạn nghiêm trọng nhất là một lần Bay lái xe cùng Nika lao thẳng vào vườn, tông ngã một cái cây mới trồng chưa lâu, gốc còn chưa vững. Kết cục là cây đổ, xe lật, một người một chó bị đè dưới thân cây, kêu thảm thiết chờ cứu hộ.
Cuối cùng được kéo ra, người thì trầy xước khắp nơi, khuôn mặt đẹp trai suýt nữa bị hủy dung. Nika thì nhờ có lông nên không hề hấn gì, còn chiếc xe đua thì nát mất nửa đầu.
Chiến tích ấy khiến tất cả người thân đều há hốc mồm.
Kinh Ngữ lúc này đã thấm thía sâu sắc lời Cận Lệnh Hàng từng nói — Nika đã khó nuôi như vậy, sinh thêm con trai nữa thì anh đúng là tổn thọ thật.
Còn Cận Lệnh Hàng thì từ sự u uất khi mới phát hiện manh nha vấn đề, giờ đã chuyển sang bình thản chấp nhận. Kinh Ngữ chứng kiến từ đầu tới cuối, cuối cùng cũng chỉ biết cười lăn.
Kinh Ngữ cũng hiểu rõ, có một ông bố như Cận Lệnh Hàng thì Bay sinh ra đã mang sẵn trong người gen mạo hiểm và k*ch th*ch rồi, cũng không thể hoàn toàn trách thằng bé được. Mà bản thân Cận Lệnh Hàng giờ cũng biết rõ... đó là lỗi của mình.
Thật lòng mà nói, Cận Lệnh Hàng là người có tâm thái tốt nhất, đỉnh nhất mà Kinh Ngữ từng gặp. Năm xưa sống sót trong gang tấc dưới chân núi tuyết, rồi nằm viện hơn một tháng với thân thể gần như tàn phế, vậy mà anh vẫn luôn dịu dàng với mọi người, chưa từng cáu kỉnh hay lạnh lùng.
Giờ đối mặt với những trò phá phách nho nhỏ của con trai và Nika, anh vẫn chấp nhận được. Dù sao thì cũng chẳng đến mức phá sản, chỉ là trong nhà phải thuê thêm gấp đôi người giúp việc để liên tục khôi phục hiện trường.
Kinh Ngữ cảm khái kể với Nhan Điền Tuyết: "Cho dù có châm lửa đốt công ty, Cận Lệnh Hàng cũng có thể mặt không đổi sắc gọi cứu hộ, rồi một tay bế một nhóc, ung dung xuống lầu lái siêu xe đi dạo."
Nhan Điền Tuyết cười đến chết — tu dưỡng của một Hải vương đúng là toàn diện.
"Daddy~" Đang trò chuyện thì Bay lảo đảo đi từ phòng nghỉ của mommy sang văn phòng Cận Lệnh Hàng, bò tới bên bàn, áp người vào chân anh.
Còn dùng lực tay rất khá để cố leo lên đùi anh — hoàn toàn, hoàn toàn, hoàn toàn là học theo Nika.
Chỉ là cậu bé không biết rằng mình mới một tuổi rưỡi, chẳng có kỹ năng lẫn thể lực siêu phàm như Nika.
Cận Lệnh Hàng vừa kết thúc một cuộc họp xuyên quốc gia, tắt camera và micro, rồi bế con lên ôm vào lòng, hôn một cái: "Ừm? Nhớ daddy rồi à?"
Cậu bé vừa ngủ dậy, nhìn daddy một cái rồi dụi đầu vào hõm vai anh, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Khóe môi Cận Lệnh Hàng cong lên. Đối diện với tiểu ma vương sáng nay cùng Nika đào một cái hố rộng cả mét trên bãi cỏ, lòng anh vẫn mềm ra theo bản năng.
"Vẫn còn buồn ngủ à? Con gặp mommy chưa?" Anh cúi đầu hôn lên gò má nhỏ hồng hào, dịu giọng hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!