Hai ngày Kinh Hiện ở lại Los Angeles, Kinh Ngữ giao cho anh một nhiệm vụ mới. Sau Tết cô sẽ tốt nghiệp sớm, hỏi anh có tới dự được không.
Anh dám nói không sao?
Cô còn hỏi đứa trẻ dự sinh vào tháng mấy để tiện sắp xếp thời gian về thăm.
Anh ấp úng nói không cần đâu, đứa bé sinh ở nước ngoài, đến lúc đó cơ thể cô không tiện di chuyển, anh có thể gửi cho cô vài tấm ảnh là được.
Kinh Ngữ thấy như vậy không ổn lắm, nhưng cô thử tính toán. Tháng Sáu năm ngoái, khi cô về nước chuẩn bị đám cưới, Kinh Hiện đã nói là có con. Nếu mang thai từ tháng đó thì sang tháng Hai đầu năm đã đến ngày sinh; còn nếu có từ tháng Năm, thì tháng này đã là dự sinh rồi.
Xem ra cô thật sự không tiện đi thăm.
Cô hỏi anh: "Giờ anh đang ở Anh chăm sóc sản phụ và em bé à?"
Anh nói gần như vậy, đi công tác tiện thể ghé qua.
Dù sao anh cũng bảo không cần thăm, vì ba tháng đầu mang thai tốt nhất là không ngồi máy bay.
Kinh Ngữ có chút tiếc nuối.
Kinh Hiện là đến Anh rồi mới nói với cô rằng Tết này anh không thể về nhà, vì em bé sẽ sinh vào đúng dịp đầu năm âm lịch.
Kinh Ngữ tức đến mức muốn "xử" anh luôn. Lúc còn ở Mỹ anh căn bản không dám nói chuyện này với cô.
Thực ra nếu không phải vì tháng này tình trạng thai nhi đột nhiên không ổn định, thì ngay cả Kinh Hiện cũng chưa chắc đã gặp được mẹ con họ.
Ngày anh trở lại Anh, máy bay hạ cánh lúc nửa đêm, về đến nhà đã là rạng sáng.
Lớp tuyết dày như lông ngỗng phủ kín London cổ kính trong khoảnh khắc bình minh, hơi thở đã hóa băng.
Về đến nhà, mọi người vẫn đang nghỉ ngơi, chưa ai thức dậy.
Kinh Hiện nấu một bữa ăn thật đầy đủ cho bà bầu. Chưa kịp lên lầu, anh đã nghe thấy tiếng violin vang lên từ trên tầng.
Anh đứng nơi cầu thang, qua lớp kính sát đất, nhìn tuyết rơi lả tả đập vào mặt kính, lắng nghe tiếng đàn du dương, lần đầu tiên cảm thấy mùa đông đẹp đến thế, khóe môi bất giác cong lên.
Bà bầu đang làm thai giáo cho em bé.
Anh chậm rãi lên lầu, đợi đến khi tiếng đàn dừng lại mới gõ cửa.
"Sao dậy sớm vậy?" Anh bật đèn, chỉnh ấm tăng nhiệt.
"Anh về rồi à, anh Hiện? Sao nhanh thế?"
"À, có chút việc, bên đó có người lo rồi."
"Em cũng đâu cần anh chăm sóc."
"Em nói lại xem."
...
Không có ai tới thăm, Kinh Ngữ đành thật sự bắt đầu dính lấy Cận Lệnh Hàng. Thậm chí cô còn thấy hai công ty của họ cách nhau mấy tầng lầu cũng hơi bất tiện.
Cận Lệnh Hàng cũng nhận ra điều đó — như vậy anh chăm sóc cô và baby thật sự không tiện.
Vì thế anh quyết định mua hẳn một tòa nhà ở trung tâm Los Angeles. Tòa tháp cao vút như cây bút chì, ban đêm vươn thẳng lên trời, ánh đèn bên trong vừa rực rỡ vừa dịu dàng. Khoảng cách tới công ty cũ của họ không xa, vẫn nằm trong khu tài chính trung tâm.
Một tối hai người lái xe dạo phố, đi ngang qua đó, Cận Lệnh Hàng nói với cô: "Ngữ Nhi, trước Tết mình chuyển công ty nhé?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!