Sau cơn mưa sao băng là đến phần nâng ly. Mọi người vẫn còn đang cực kỳ phấn khích, lời chúc thì nhiều đến hoa mắt chóng mặt, tuôn ra không ngớt, hận không thể bắt hai người họ bách niên giai lão, đầu bạc răng long ngay tại chỗ.
Đặc biệt là Nhan Điền Tuyết, đến giờ vẫn còn đắm chìm trong trận mưa sao băng mênh mông vô tận ấy, không tài nào thoát ra được, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi trước đây mình từng ngăn cản Kinh Ngữ kết hôn, rốt cuộc là đúng hay sai?
Anh họ Hải vương nhà cô ấy thật sự là quá đỉnh!!!!
Không có ai có thể diễn tả được, cũng chẳng ai có thể thực sự hiểu — trên biển lớn mênh mông, dưới bầu trời đầy sao, được tận mắt chứng kiến một cơn mưa sao băng tím nhân tạo phủ kín trời đất, tưởng như vô tận, rơi xuống như mưa phùn... rốt cuộc chấn động đến mức nào.
Mưa sao băng thì không hiếm, nhưng mưa sao băng nhân tạo thì đắt đỏ đến mức khiến người ta há hốc mồm. Mưa sao băng nhân tạo có lẽ vẫn là chuyện con người có thể làm được, thế nhưng mưa sao băng màu tím — đó là thứ anh đặc biệt thiết kế riêng cho Kinh Ngữ. Bởi vì cô học hàng không vũ trụ, bởi vì cô yêu sao băng, yêu nhất là thứ này.
Và Cận Lệnh Hàng đã tặng nó cho cô ngay trong hôn lễ.
Nâng ly xong thì đến tiết mục sinh nhật của Kinh Ngữ.
Mọi người lại tổ chức sinh nhật cho cô một lần nữa. Là tháp bánh kem hoa hồng sáu tầng màu tím. Kinh Ngữ thích vô cùng. Cô chưa từng nghĩ, năm ngoái còn cùng Cận Lệnh Hàng ăn sinh nhật bù ở Pháp, vậy mà năm nay lại đón sinh nhật ngay trong hôn lễ.
Cô tự tay cắt một miếng cho Nhan Điền Tuyết, một miếng cho Nika.
Nó vui đến mức không tả nổi, ôm bánh cùng dì trốn vào góc ăn. Nhan Điền Tuyết cứ cười mãi, còn nó thì không ngừng vẫy đuôi.
Tiệc tối kéo dài đến tận rạng sáng.
Thuyền lớn, tiệc tan rồi thì ai nấy tự do vui chơi. Kinh Ngữ hơi mệt, muốn về nghỉ một lát, sau nửa đêm xem còn sức thì lại đi chơi tiếp.
Về tới phòng mình, cô phát hiện không thấy Nika đâu cả.
Hỏi Cận Lệnh Hàng, anh nói nó bị Nhan Điền Tuyết dắt đi rồi.
Dì chỉ cần gọi một tiếng, dù có ở tận Nam Cực nó cũng chạy theo. Nghĩ vậy, Kinh Ngữ thấy cũng hợp lý.
Hai giờ sáng, Kinh Ngữ vẫn không ngủ được. Có lẽ là vì quá hưng phấn, nên cô cùng Cận Lệnh Hàng ra ngoài dạo một vòng, tìm chút đồ ăn.
Phát hiện ra mọi người đều chưa nghỉ, ai nấy tản ra các nhà hàng, quán cà phê, tận hưởng cuộc sống về đêm. Người thật sự đi ngủ chỉ có các bậc trưởng bối.
Đi ngang qua một nhà hàng Trung Hoa, họ phát hiện Nika !!!
Nhóc con đang ở cùng dì và cậu. Nhan Điền Tuyết ngồi một bên, Kinh Hiện ngồi đối diện, nó ngồi giữa. Nó không chịu ăn, hai người thay phiên nhau đút mà miệng nó cứng như bị hàn kín. Thế nhưng nó lại không ngừng vẫy đuôi với dì và cậu, làm hai người vừa tức vừa xót.
Ba người ngồi một bàn trông thật sự có cảm giác như một gia đình ba người. Kinh Ngữ chợt nhớ, trước đây Nhan Điền Tuyết từng nói có một thời gian rất thích Kinh Hiện, thậm chí còn muốn tỏ tình, sau đó thấy anh thay bạn gái quá nhanh... thế là cô ấy chết tâm.
Chớp mắt một cái, sếp Kinh đúng là càng ngày càng lợi hại — đến con cũng có rồi.
Có lẽ Nhan Điền Tuyết bận rộn cả ngày cũng mệt, cô ấy gục lên bàn, đưa tay xoa đầu nó, dịu dàng lẩm bẩm: "Thân quen thế rồi mà vẫn không ăn à? Dì buồn đó."
Kinh Hiện nói: "Em tự nuôi một con đi, đừng để ý cái đứa nghịch tử này."
"Nhưng em phải bay đi công tác khắp thế giới, đâu mang theo được. Hơn nữa, vẫn là bé Ka đáng yêu hơn."
"Nó đáng yêu chỗ nào?"
"Không đáng yêu mà anh ngày nào cũng chở nó đi dạo hả? Xăng cũng đâu có rẻ, với lại mỗi lần đưa nó ra ngoài là nhất định lái xe thể thao, em thấy mấy lần rồi."
Kinh Hiện cạn lời, chỉ biết cười.
Kinh Ngữ đi tới, nhìn Nhan Điền Tuyết cười một cái, rồi đút cho Nika ăn thêm chút nữa.
Nó ăn ngấu nghiến từng miếng, cuối cùng cũng không cần vừa nhìn người lớn ăn vừa ch** n**c miếng đói bụng nữa.
Chào hỏi xong, hai người lại rời đi. Dạo thêm một vòng, gặp không ít người quen. Lệnh Lợi Ỷ và Tần Lệnh Tân đang ở quán cà phê, giữa đêm rồi mà vẫn còn uống cà phê, cũng không sợ mở mắt tới sáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!