Chương 6: Hải vương phong lưu đã nhiều năm

Ngắm hoa suốt một buổi, hai người cuối cùng cũng ai làm việc nấy sau khi ăn xong.

Nhan Điền Tuyết buồn ngủ nên về phòng chợp mắt. Gần đây cô nàng theo diễn nhiều buổi hòa nhạc, người gần như kiệt sức. Đêm qua lại cố thức khuya xem điện thoại, sáng sớm thì trò chuyện với bạn trai tới tận lúc trời sáng, nên buổi chiều quả thật không chống nổi.

Còn Kinh Ngữ thì vào thư phòng, nói chuyện luận văn với giáo sư hướng dẫn đang phải dưỡng thương vì tai nạn xe.

Cuộc trò chuyện chẳng kéo dài bao lâu. Sau đó, Kinh Ngữ mở video mà Nhan Điền Tuyết từng gửi — "Dream Wedding".

Trong buổi tiệc cưới của người khác, anh thắt cà vạt, mặc bộ vest màu ngà được cắt may thủ công của Ý, vài sợi tóc nâu sẫm rủ xuống trán. Ánh nến hắt lên sống mũi cao thẳng của anh, trong suốt và sáng rực; phản chiếu vào đôi mắt xám sâu không thấy đáy, chỉ còn lại một tầng u buồn mãnh liệt tuôn trào ra ngoài.

Đôi tay thon dài khẽ lướt qua phím đàn, dưới gương mặt hút hồn ấy, tiếng nhạc tuôn chảy như nước, từng nốt từng nốt của 'Dream Wedding' vang lên — lãng mạn, quyến rũ và hoàn hảo.

Kỳ lạ là anh diễn tấu được trọn vẹn vẻ đẹp và ý nghĩa của một đám cưới, cùng lời chúc phúc chân thành. Nhưng Cận Lệnh Hàng là người được vô số cô gái vây quanh, có lẽ cả đời này chẳng ai được uống rượu mừng của anh.

Thế giới thật mâu thuẫn.

Nhưng cũng chính vì mâu thuẫn nên mới thú vị. Kiểu đàn ông khó nắm bắt đến cực điểm như vậy lại càng khiến người ta muốn chinh phục.

Chiều năm giờ, người đẹp họ Nhan tỉnh giấc sau giấc ngủ trưa, vừa xem điện thoại vừa đi tìm Kinh Ngữ — người đang cúi đầu vò tóc sửa luận văn trong thư phòng.

"Đừng viết nữa, cẩn thận đột tử đó." Nhan Điền Tuyết ngạc nhiên nói. "Mình thật sự sợ mấy người học cao như các cậu, trời đẹp thế này mà không ngủ lại ngồi học!"

Kinh Ngữ đóng máy tính, sắc mặt khá hơn, "Mình sắp tốt nghiệp rồi mà."

"Xì, cậu mới năm ba tiến sĩ thôi, mấy người này không học dăm bảy năm thì sao ra trường được."

Kinh Ngữ chẳng lo, vươn vai đứng dậy: "Đi ăn thôi, cậu tỉnh dậy đúng giờ lắm."

Nhan Điền Tuyết: "Cậu hẹn Cận Lệnh Hàng ăn tối vào ngày mai à?"

"Ừ."

"Mình chịu không nổi nữa, mãi mới tiến triển được tí. Mình biết tối nay anh ta ăn ở đâu, chúng ta 'tình cờ gặp' nhé."

"..." Kinh Ngữ không cần nghĩ liền khoát tay, "Thôi đi, đừng vồ vập quá. Hải hậu thì phải có khí chất của Hải hậu."

"Không sao đâu mà."

"Mình không muốn đi. Nếu tối qua khi cô gái kia gây sự với mình mà anh ta không lên tiếng bênh vực, mình chẳng thèm để ý đến anh ta đâu. Mình sẽ đi ngay, bắt taxi, bay về liền, cậu biết tính mình rồi đó." Cô giang tay, "Nhưng mà không được, anh ta lại lên tiếng hai lần, khiến mình mê mệt mất rồi."

"Hahahaha, Ngữ Ngữ nhà chúng ta giỏi lắm! Nhưng nghe mình nói này, chỗ đó phải đặt chỗ trước lâu lắm, cả Bắc Kinh này ngoài mình ra chẳng ai có thể dẫn cậu vào được. Anh ta sẽ không biết chúng ta cố tình đi đâu, Cận công tử chỉ nghĩ hai người thật có duyên thôi."

"..."

"Đi nào, nhân tiện xem thử hôm nay anh Cận có tìm mỹ nhân nào giải sầu vì không có cậu không."

"..."

Tuy hôm nay không còn tuyết rơi, nhưng lớp tuyết tối qua vẫn phủ đầy. Trong lúc chọn xe ở gara, cô Nhan liền nhìn trúng chiếc Ferrari của Kinh Ngữ.

Chủ xe nói: "Lái siêu xe mà giữa đường phải chờ cứu hộ thì xấu hổ lắm đấy."

"Cậu thật hài hước, tin vào tay lái của mình đi."

"..."

Cô ấy thản nhiên ngồi vào ghế lái, "Lên xe đi, ngày nào cũng lái mấy chiếc xe thô kệch, bảo sao đàn ông không dám lại gần chúng ta."

"..." Kinh Ngữ bật cười, "Chẳng phải cậu đang có bạn trai sao? Còn định thả thính nữa à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!