Chương 5: đóa hoa Dolcetto tím

Kinh Ngữ thức dậy.

Khi đang rửa mặt, điện thoại khẽ vang lên.

Cô vừa lẩm nhẩm hát theo nhạc chuông vừa ra nghe máy —

"Nếu chẳng thể dứt bỏ, thì đừng sợ tổn thương,

Ngay cả em cũng thấy mình dành cho anh quá nhiều nồng nhiệt..."

Là cuộc gọi từ nhà.

Nghe điện thoại xong, cô ra ngoài thì thấy Nhan Điền Tuyết đang bận rộn trong bếp, vừa thái rau vừa hỏi: "Dậy rồi à? Trưa nay cậu phải về nhà ăn cơm sao? Hay ở đây ăn chút đi?"

"Không cần, cậu cứ ăn đi." Kinh Ngữ đáp bằng giọng thản nhiên.

Tối qua cô đã nói rõ rồi, hôm nay phải về nhà chịu tội.

Nhà họ Kinh gia thế hiển hách, ông bà được an trí ở vùng ngoại ô phía tây Bắc Kinh, tránh xa sự ồn ào. Sau khi tốt nghiệp đại học, Kinh Ngữ sống riêng trong thành phố, phần lớn thời gian lại ở nước ngoài.

Lần này cô chỉ về nước nghỉ phép ngắn ngày —

Ngày đầu tiên vật lộn với chênh lệch múi giờ,

Ngày thứ hai gây chuyện, báo cảnh sát,

Ngày thứ ba lên đầu tin tức toàn mạng.

Đúng là "xuất sắc" đến mức cô cũng phục chính mình.

May mà còn gặp được Cận Lệnh Hàng — coi như niềm an ủi nho nhỏ trong chuỗi rắc rối này.....

Sau trận tuyết đêm qua, biệt phủ của nhà họ Kinh như khoác lên tấm áo trắng tinh khôi. Trời hôm nay lại trong, nắng chiếu qua ô cửa chạm khắc hoa văn, rải lên những tách trà còn bốc khói trên bàn gỗ lim.

Đại sảnh hiếm khi đông đủ như vậy. Ông bà ngồi chính giữa, cha cô ở bên, mấy bác trai bác dâu cũng có mặt, người anh trai tối qua gọi cô mấy lần không được giờ đang ngồi góc phòng, cau mày uống trà, ánh mắt đầy bực dọc.

Không khí trầm nghiêm, bốn vách tường treo toàn thư họa cổ, dưới ánh nắng nhuốm vàng lại càng tăng thêm nét uy nghi không thể chống đối.

Kinh Ngữ đứng giữa sảnh, đảo mắt nhìn quanh: "Có chuyện gì thế ạ? Nhà cháy à?"

Cha cô nhìn thấy động tác cô xoa tay vì lạnh thì cau mày nén giận, rồi trầm giọng hỏi: "Con xem tin tức chưa, Ngữ Nhi? Con gây tai nạn, mà là cố ý đâm người?"

"Ừm."

Mọi người: "..."

Kinh Hiện đập bàn: "Con nhỏ này muốn tạo phản à!"

Cha cô trừng mắt liếc qua, lửa giận của anh ta lập tức tắt ngóm giữa chừng.

Ông Kinh Kính Hoành, cha cô, lại gọi: "Lại đây, Ngữ Nhi. Con nói xem tại sao lại như vậy? Cả Bắc Kinh đều biết chuyện rồi, con phải giải thích rõ."

Kinh Ngữ ngoan ngoãn đi lại, được bà nội kéo ngồi cạnh. Cô nghiêng người về phía cha, hàng mày khẽ nhíu, giọng đầy ấm ức: "Họ bắt nạt con trước, chẳng lẽ con cứ để bản thân bị bắt nạt nhưng không phản kháng à? Hơn nữa con có làm ai bị thương đâu. Người ta khiêu khích con, đầu xe của con chỉ sượt nhẹ qua áo đối phương, là họ tự ngã ra đất giả vờ bị đâm thôi.

Thiệt hại của con còn lớn hơn họ ấy chứ."

"Ồ, ra là người ta bắt nạt con trước." Bác hai Kinh Kính Sơn gật gù, quay sang nói với vợ con và anh em: "Thế thì đúng rồi, sao lại để cháu gái mình chịu thiệt?"

Mọi người đồng loạt gật đầu tán đồng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!