Kinh Ngữ thở dài, cố nghĩ xem phải mở lời thế nào...
Cô muốn lựa từ để hỏi cho khéo, nhưng não lại cứ chạy theo hướng ngược lại, vô thức hiện lên khoảnh khắc khó quên ở Tokyo. Cô thấy mình bị hai hình ảnh cực đoan ấy va vào đến choáng váng.
Điện thoại trong tay Nhan Điền Tuyết bỗng rung lên. Cô nàng cúi nhìn, thanh thông báo hiện lên tin tức mới.
[Wall Street Journal] — Cuộc chiến giữa Jin và Á Mỹ Dung đang leo thang dữ dội. Theo nguồn tin nội bộ, phía Á Mỹ Dung vốn vừa bị Jin đánh cho tơi tả lại đang có ý định tiến hành trả đũa toàn diện. Các chuyên gia tài chính dự đoán cuộc chiến này có thể kéo dài đến tận lễ Phục Sinh mới có chuyển biến, thị trường còn rung lắc một thời gian dài.
Ánh mắt Kinh Ngữ dừng lại ở hai chữ "trả đũa", nhớ đến chuyện Nhan Điền Tuyết từng tận mắt thấy Jin "đáp lễ" Á Mỹ trong hầm xe của Nguyên Đình Hội; nhớ cả ngày bọn họ thua kiện, tin tức lại nói lãnh đạo Á Mỹ Dung gặp tai nạn xe.
Kinh Hiện cũng từng nhắc cô đó không phải là tai nạn.
Tin tức liên quan kiểu này liên tục xuất hiện gần đây, toàn nói Jin đang trả đũa, nhưng chưa từng nghe Á Mỹ Dung dám nói đến hai chữ "phản công."
Vậy... họ tỉnh ngộ rồi sao? Biết con đường cầu hòa không có tác dụng, nên quyết định trở mặt, lựa chọn trả đũa Cận Lệnh Hàng?
Nhưng trước khi về, Cận Lệnh Hàng đã nói sẽ gặp họ, còn đồng ý gặp mặt nữa.
Chẳng lẽ... lại có biến cố?
Nhan Điền Tuyết cũng nhìn thấy tin đó. Kinh Ngữ ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau.
Cô nở nụ cười chua chát: "Vừa hay để mình có cớ tìm anh ấy. Có lẽ trước khi tự mình tuyên án tử, mình không thể không lo cho sự an nguy của anh ấy. Vì... Tuyết Tuyết, anh ấy chẳng hề dè dặt khi nói những chuyện bí mật này với mình. Hôm đi biển, anh ấy kể những nguyên nhân nội bộ mà bên ngoài còn chẳng ai biết. Sau đó còn để mình trả lời email liên quan đến Á Mỹ Dung, điện thoại để chỗ mình mấy ngày mấy đêm. Mình cảm giác được anh ấy rất tin tưởng mình. Anh ấy không hề đề phòng mình.
Vậy nên khi mình cảm nhận anh ấy yêu mình, mình lại càng yêu anh ấy. Mình thật sự tin anh ấy yêu mình, Tuyết Tuyết."
Nhan Điền Tuyết không phản bác. Nghe đến đó, cô ấy hoàn toàn hiểu tâm trạng hiện tại của Kinh Ngữ, sự lo lắng là bản năng, là điều không thể tránh.
"Gọi đi, mình hiểu mà, Ngữ Ngữ."
Kinh Ngữ nhận lấy điện thoại, tắt trang tin, lần cuối nhìn lại bức ảnh đầy thân mật trên Facebook. Cô hít một hơi dài, mở WeChat.
"Anh có đang bận không?"
Giờ này Trung Quốc đã gần trưa, còn bên Mỹ là nửa đêm. Nếu bên cạnh anh thật sự có phụ nữ... chắc chẳng rảnh rỗi để nhìn điện thoại. Có lẽ phải "bận xong" với người phụ nữ kia rồi mới gọi video cho cô.
Không ngờ vài giây sau là một cuộc gọi thẳng đến.
Ba chữ "Cận Lệnh Hàng" nhảy lên trên màn hình.
Kinh Ngữ hơi hoảng, ngước nhìn Nhan Điền Tuyết. Cuối cùng nhẹ nhàng bấm nhận.
"Alo..." Giọng cô có phần thăm dò, hơi run, sợ nghe thấy tiếng phụ nữ nào bên cạnh mà kích động.
"Ngữ Ngữ?" Giọng Cận Lệnh Hàng lại nhẹ nhàng, vui vẻ. "Anh không bận. Trễ rồi, anh đang ăn đêm."
"Ăn... ăn đêm... với bạn à?" Cô cố ép mình nặn ra nụ cười.
"Với gia đình. Anh cả, anh hai và chị gái."
"Chị gái..." Kinh Ngữ lập tức nhớ đến bức ảnh, ánh mắt trao đổi nhanh với Nhan Điền Tuyết.
Giọng nam trầm mềm mại truyền đến: "Ừ. Ở nhà anh cả và chị gái. họ sống chung."
"À... vậy à. Thế... tối nay anh không bận sao?" Câu hỏi của cô rất tự nhiên, tựa như lơ đãng, "Em thấy tin tức về Á Mỹ Dung nên hơi lo, muốn tìm anh."
"Không cần lo, Ngữ Ngữ. Anh chuẩn bị hết rồi."
"Ừ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!