Chương 48: Anh thật sự là loại người đó ư?

Cận Lệnh Hàng chỉ về nước đúng một ngày. Sáng hôm sau, nửa đêm Kinh Ngữ lại đưa anh ra sân bay, để máy bay chở anh quay lại Mỹ.

Lần này là do phía Á Mỹ Dung nhiều lần cầu xin đàm phán; cuộc chiến tài chính này họ không trụ nổi nữa, mà Jin thì đã nắm chắc thế cục có thể kết thúc trận chiến. Thấy thời cơ đã đến, Jin chấp nhận nói chuyện, nên chuyến này anh phải quay về gặp trực tiếp CEO của Á Mỹ Dung.

Trước khi đi, họ cùng nhau ăn một bữa. Kinh Ngữ đưa anh món quà Giáng Sinh mà lúc trước chưa kịp tặng. Đó là phiên bản đặt làm theo bộ bật lửa hoa Parma của thời Louis XIII — hàng giới hạn, giờ chỉ xuất hiện trong các buổi đấu giá, giá trị có thể lên đến mấy chục nghìn đô.

Cả hai chiếc đều bằng vàng ròng và đá sapphire. Chiếc bật lửa để bàn có tính trưng bày và sưu tầm cực cao, phù hợp để trong văn phòng hoặc phòng ngủ. Còn chiếc bỏ túi thì... cô khắc chữ ở đáy.

Cận Lệnh Hàng rõ ràng không nghĩ cô sẽ tặng thứ đắt đỏ đến vậy. Giây phút nhân được, anh có hơi sững người, rồi cầm bật lửa ngắm nghía thật lâu ngay tại bàn ăn, từ những viên sapphire lấp lánh đến hàng chữ cô tự tay khắc.

Thật ra cô chỉ khắc mỗi hai chữ "Ngữ Ngữ", nhưng nét chữ lại quá đẹp — từng chữ đều như những đóa hồng chưa nở, thanh nhã mà sang quý. Một món đồ mạnh mẽ như bật lửa phối với nét chữ tinh tế và kín đáo của cô... lại càng khiến người ta mê mẩn.

Anh nhìn một lúc thật lâu, vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt, bảo đây là lần đầu anh nhận được món quà như vậy.

Kinh Ngữ nói: "Lần đầu nhận bật lửa á? Không thể nào."

Cận Lệnh Hàng cười: "Lần đầu nhận một món quà được chuẩn bị kỹ càng như vậy. Hơn nữa, chiếc bật lửa khắc tên em... còn đáng giá hơn cái bật lửa để bàn đính sapphire này nhiều. Anh muốn cất giữ nó hơn."

Cô bật cười.

Thấy anh thích đến vậy, cô cũng yên tâm: "Lúc khác em tranh thủ đưa anh chiếc khăn choàng em đang nợ anh, coi như quà mừng năm mới."

Cận Lệnh Hàng không hiểu tại sao một chiếc khăn choàng lại phải "tranh thủ mới tặng được", chẳng lẽ đang hết hàng? Nhưng anh cũng không hỏi, chỉ mỉm cười bảo anh có hay không cũng được. Thật ra những lời đó lúc trước chỉ là ghen, là đùa — anh đâu thực sự cần khăn choàng mới.

Nhưng Kinh Ngữ lại nói rất nghiêm túc: "Em nhất định sẽ tặng anh."

Và thế là Cận Lệnh Hàng mang theo món quà Giáng Sinh cùng đầy ắp mong chờ lên đường về Mỹ.Nửa đêm Kinh Ngữ từ sân bay về đến nhà, đèn trong phòng vẫn sáng trưng, còn Nhan Điền Tuyết đang nằm trên bàn trà xem phim.

"Ồ, tiễn anh họ mình về rồi hả?" Cô nàng nhướng mắt nhìn người ôm một bó hồng tím và xách cả bánh kem vào nhà, vừa hút thuốc vừa trêu.

Kinh Ngữ đặt hoa và bánh lên bàn, ôm lấy cổ cô bạn rồi dụi vào lòng: "Tuyết Nhi, cậu ăn bánh kỷ niệm tụi mình mới quen đi. Bánh này Cận Lệnh Hàng nhờ mình tặng cậu đó, bảo cậu đã giúp mình, cảm ơn cậu."

"..." Nhan Điền Tuyết mặt dài như cái thớt. "Mình chịu, mình không cần anh ta cảm ơn. Đây là bánh ly hôn của mình."

Kinh Ngữ phá lên cười, còn an ủi: "Anh ấy đi rồi, mình còn vài ngày để ngoại tình với cậu đây."

"..." Nhan Điền Tuyết đột nhiên cảm khái: "Vừa mới quen mà đã yêu xa rồi? Sau này mệt lắm đó, cậu chuẩn bị tinh thần chưa?"

"Trừ lúc công tác thì anh ấy vẫn ở Los Angeles với mình. Lần này phải đi nhiều nơi nên mất nửa tháng, còn mình mấy hôm nữa cũng bay qua."

"Hả?"

Kinh Ngữ cười tủm tỉm như mật ngọt.

Nhan Điền Tuyết lập tức hiểu ra, im vài giây rồi thở dài: "Thôi được."

"Sao thế? Quyến luyến mình à? Vậy mình ở thêm với cậu vài ngày nữa." Kinh Ngữ hôn một cái lên má cô nàng, "Mình là của cậu mà~"

Nhan Điền Tuyết bị hôn mà chẳng vui mấy, chỉ lẳng lặng nói: "Mình còn muốn bảo cậu đón hóng gió giải sầu với mình nữa. Thôi, để cậu đi với anh họ Hải Vương đi. Ai bảo mình với anh ta là họ hàng."

"Có chuyện gì?" Kinh Ngữ nhướn mày. "Cãi nhau à?"

"Ừ." Nhan Điền Tuyết bực bội rít một hơi thuốc, xả ra một làn khói nặng nề. Không đợi cô hỏi thêm, cô nàng nói thẳng: "Mình thấy anh ta ăn cơm với một cô gái. Điều tra sơ là biết ngay, môn đăng hộ đối."

"Nhà họ Nhan không xứng với nhà họ Châu chắc? Còn lâu! Một mình cậu đây đủ để đè bẹp cái họ nhà anh ta!" Kinh Ngữ nổi đóa nói ngay.

"Nhưng mình không có ý định kết hôn trong vài năm tới, thậm chí là không muốn kết hôn. Gia thế có tốt đến đâu cũng vô nghĩa." Cô nàng gõ gõ tàn thuốc vào gạt tàn. "Còn Châu Thành Cẩm là dòng dõi chính thống, con cháu độc tôn, đời nào sống độc thân cả đời với mình được, tối đa là yêu đương rồi cưới vợ sinh con thôi."

Kinh Ngữ mở miệng, lại không biết nói gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!