Cận Lệnh Hàng sững lại.
Thật ra, trước đó dù rất nhiều lần muốn mở miệng nói ra sau khi đến Nhật, nhưng Kinh Ngữ chưa bao giờ định sẽ là người chủ động. Vậy mà khoảnh khắc này, cô lại cảm thấy... mình nói cũng được.
Cô yêu Cận Lệnh Hàng của tối qua, người đã biến ảo thuật thành pháo hoa chỉ để cô vui; yêu người đàn ông biết cô nghèo liền lập tức đưa thẻ; yêu cái cách anh giúp cô mang tất, bóp kem đánh răng; yêu cả việc anh cẩn thận mang thuốc cảm từ trong nước đến tận lúc tự lái xe đường dài ở nước ngoài...
Nhưng điều cô yêu nhất là người đàn ông thích nghe câu chuyện của cô, và có thể vì tình yêu cô trao đi mà dần dần chữa khỏi chứng mất ngủ.
Thế nên cô nhận ra, để nói câu "mình ở bên nhau đi" không cần một ngày lễ đặc biệt, cũng chẳng phải chờ đến khi xúc động đến mức nghẹn ngào.
Giống như đêm mưa qua, hai người mơ hồ nằm cạnh nhau, ngoan ngoãn không làm chuyện "người lớn", rồi anh nói anh ngủ được, không bị mất ngủ nữa.
Bây giờ, khi vừa nghe xong điện thoại, hai người tựa sát nhau, trong góc giường mờ tối mà nhìn nhau đầy ám muội, ánh mưa rơi trong mắt anh như biến thành ngọn lửa rực cháy, là sự yêu thích dành cho cô.
Vì vậy, câu nói ấy không hề khó khăn, chẳng cần phải cân nhắc quá mức. Cô đã rõ ràng, cô đã tha thứ chuyện lần trước rồi.
Thế nhưng, trong mắt Cận Lệnh Hàng, sự vui mừng lại không sâu đậm như cô tưởng.
"Anh không nghĩ vậy... Ngữ Ngữ..."
Đến lượt Kinh Ngữ như bị rút sạch hồn vía, quên cả chớp mắt.
Cận Lệnh Hàng cúi xuống cọ lên mặt cô một cách thân mật, cô cũng không tránh nữa. Tình yêu vốn trong trẻo rõ ràng kia như bị ai rút khỏi người cô trong khoảnh khắc, khiến cô quên mất phải làm gì.
Anh nhận ra sự hoảng loạn ấy, lập tức nói: "Anh không có kế hoạch cho chuyện này, Ngữ Ngữ. Hôm Giáng sinh thì có, nhưng lần này... anh không nghĩ sẽ là hôm nay."
"Vì sao? Không nghĩ thì được thôi, nhưng em nói rồi mà anh vẫn không đồng ý... sao vậy, anh không thích em nữa à?" Cô bật cười khẽ, mơ hồ đến tột cùng. "Hôm qua lúc ở thư phòng không phải chúng ta đã nói về vấn đề này rồi sao? Em tưởng... anh muốn ở bên em. Muốn yêu đương nghiêm túc với em."
"Anh muốn. Rất, rất muốn, Ngữ Ngữ." Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh dịu dàng gần như mang theo sức mạnh xoa dịu. "Nhưng thời gian quá ngắn. Chúng ta mới sang Nhật được mấy ngày. Anh sợ em chỉ đang xúc động mà nói vậy. Anh sợ em hối hận. Và anh cảm thấy... anh làm vẫn chưa đủ."
"Em đâu có —"
"Vài hôm nữa cũng được, đợi đến lúc về nước. Hoặc... em suy nghĩ thêm chút nữa." Trán anh chạm vào đuôi mắt cô, giọng nói còn dịu dàng hơn cả tiếng mưa xối xả ngoài kia: "Lúc này, những lời em nói... là nhất thời. Nhưng anh muốn ở bên Ngữ Ngữ... lâu một chút. Nên em hãy nghĩ kỹ, khi em thấy mình có thể duy trì một đoạn tình cảm dài hơn, hoặc khi em cảm thấy anh xứng đáng... lúc đó, chúng ta hãy ở bên nhau."
Kinh Ngữ há miệng chẳng phát ra nỗi âm thanh nào.
Cuối cùng, dưới ánh mắt nghiêm túc đến không nỡ từ chối ấy, cô thử hỏi: "Hai ta nói rồi mà... một năm hai tháng. Chưa đủ sao? Anh còn muốn thêm thời gian sao? Anh chịu nổi không? Cận Lệnh Hàng, anh nghiêm túc đến mức... làm em muốn rút lui luôn rồi đó."
Cận Lệnh Hàng định nói, cô lại đặt tay ngăn lại.
Cô nói tiếp: "Chuyện này... em nghĩ cả hai chúng ta đều không nên quá thận trọng. Em chỉ yêu cầu trong thời gian mập mờ giữa hai ta, anh đừng để người khác xen vào. Còn chuyện hai ta có thể kéo dài bao lâu... em không để ý. Dù em suy nghĩ thêm một tháng rồi mới yêu anh, em cũng không thể đảm bảo chúng ta sẽ thật bền lâu. Em chưa từng duy trì tình cảm lâu như vậy, anh cũng thế.
Bây giờ là em xúc động, nhưng anh, chắc gì lời anh vừa nói không phải cũng là xúc động?"
"Anh không dám đảm bảo. Nhưng anh rất, rất, rất muốn cùng em thử một lần, Ngữ Ngữ."
Kinh Ngữ cắn môi, do dự.
Cận Lệnh Hàng dùng ngón tay lướt nhẹ qua môi cô: "Đừng cắn nữa, sắp hằn dấu rồi. Chúng ta đi ăn rồi uống thuốc."
"Nhưng... tại sao?" Cô hỏi điều khiến lòng mình vướng mắc. "Tại sao anh lại thay đổi? Tại sao lại muốn một đoạn tình cảm dài lâu...? Nếu em nói em vẫn vậy, vẫn là người có thể chia tay bất cứ lúc nào, thì chẳng phải trông như... tình yêu của em không bằng anh sao?"
"Vì anh muốn những ngày được em kể chuyện... kéo dài thêm chút nữa, Ngữ Ngữ."
Khóe môi cô nhếch lên. Cô sớm đã biết anh là người không thể thiếu tình yêu.
Cận Lệnh Hàng nói tiếp: "Anh chưa từng nghĩ tình cảm của em không sâu đậm bằng. Anh cảm nhận được thứ em cho anh là trọn vẹn. Yêu lâu không phải thước đo duy nhất của tình yêu. Thời gian không định nghĩa hết được tình cảm."
"Vậy... anh không tò mò à? Em đã từng kể chuyện cho người đàn ông khác chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!