Đàng hoàng, nghiêm túc mà ở bên nhau.
Trong lòng Kinh Ngữ chỉ biết cười khổ. Những từ như "đàng hoàng nghiêm túc" đặt lên hai người họ đúng là nghe sao cũng thấy không hợp. Bản thân cô vốn không phải kiểu người đoan trang gì cho cam.
Huống hồ giờ phút này, cô càng không thể giả vờ. Cô nhẹ dạ, muốn đi đường tắt, không muốn chịu đựng cái khổ của tình yêu, nhưng lại tham lam muốn nếm trải cảm giác yêu đương với anh.
Cũng được thôi. Dù sao trước giờ cô vẫn khinh thường chuyện tình một đêm. Cô luôn cảm thấy, nếu yêu nhau mà lỡ có con thì còn có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, giữ hay không giữ đều được. Nhưng nếu tình một đêm mà dính bầu rồi lại quyết định ở bên nhau... lúc đó mới thật sự ngượng ngùng.
Hai mươi năm nay mỗi lần ba mẹ ngồi ăn cùng cô đều là không khí của... sếp cũ với cựu lãnh đạo. Bữa cơm không hề có lấy một câu chuyện đời thường. Hai người họ chẳng thân thiết gì, đến tuổi của nhau chắc còn không biết rõ, nói chuyện toàn xoay quanh cô.
Cô đúng là bốc đồng. Hiếm có người chịu dạy cô cách làm người cho tử tế, hiếm có ai không chê lối sống nổi loạn của cô. Thôi thì nghe lời anh vậy.
Cô và Cận Lệnh Hàng nhìn nhau, Kinh Ngữ thở dài, đưa tay ôm lấy cổ anh, cúi xuống hôn nhẹ: "Cận Lệnh Hàng, em thật sự thích anh."
"Me too."
Cận Lệnh Hàng giúp cô chỉnh lại chiếc áo choàng tắm đang rối, cẩn thận buộc dây, rồi chỉnh lại áo của mình. Cuối cùng, anh bế cô lên.
Anh ôm cô trước ngực, mặt đối mặt, đưa cô bước ra khỏi phòng làm việc.
Kinh Ngữ tựa cằm lên vai anh, qua bờ vai rộng của anh thấy máy tính của anh vẫn bật sáng: "Công việc của anh... còn chưa làm xong mà."
"Không bận nữa. Anh nghe... tiếng chuông cửa rồi."
"Hả? Có à?"
"Có."
Anh bế cô đến phòng khách, nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế sofa rồi ra mở cửa.
Kinh Ngữ tò mò nhìn bóng lưng anh. Thật sự có người sao? Hay tại cô mải mê đùa giỡn nên chẳng hề nhận ra?
Cô với lấy điều khiển, bật máy chiếu lên, định tìm bộ phim nào xem. Cô và Cận Lệnh Hàng còn chưa từng cùng nhau ra rạp xem phim nữa cơ. Tiếc là tối nay thời tiết xấu, không thì ra ngoài lãng mạn một chút cũng hay.
Không lâu sau, giữa tiếng phim vang vọng, cô nghe tiếng bước chân trầm ổn và nhịp nhàng tiến lại gần. Nghe rất dễ chịu.
Cận Lệnh Hàng bưng một khay gỗ bước vào, trên khay đặt một ấm trà thủy tinh tinh xảo và hai chiếc tách, cùng vài dĩa bánh nhỏ.
Kinh Ngữ chợt hiểu, chắc là anh gọi dịch vụ phòng. Trên bàn có rượu, nhưng anh đâu phải kiểu thích nhìn cô say xỉn.
Anh luôn pha trà vào rượu cho cô mà.
Nhưng rồi cô nhớ ra họ đang ở Nhật, nhìn chai rượu trên bàn bèn nói: "Đây không phải rượu sake sao? Độ cồn không cao lắm mà, em vẫn uống rượu được, tửu lượng của em tốt lắm."
"Rượu ngọt dễ uống quá tay, hậu vị nặng. Loại rượu hoa anh đào hợp với em thì chỗ này không có. Trong tủ lạnh chỉ có sake và rượu mơ, đều hơn mười lăm độ." Anh đặt khay xuống, ngồi cạnh cô. "Tuy không phải quá mạnh, nhưng chúng ta đừng uống nhiều, được không? Với lại em đang cảm lạnh. Trước tiên cứ uống trà thử xem có thích không, được không, Ngữ Ngữ?"
"Ồ~" Cô ngoan ngoãn đến mức chẳng buồn cãi lại một câu.
Cận Lệnh Hàng liếc màn chiếu, nơi bộ phim đang chạy trên bức tường trắng.
Qua lớp hoa văn rỗng của ấm trà, Kinh Ngữ nhìn thấy nước trà màu hồng phấn sóng sánh bên trong.
Không cần đoán cũng biết là trà hoa anh đào.
Anh nhón một miếng bánh đưa cô, rồi mới đi rót trà.
Miếng bánh nhỏ xíu, Kinh Ngữ bỏ một cái vào miệng, nhai nuốt rồi lẩm bẩm: "Em nhớ có loại hoa anh đào rất hợp để làm trà với đồ ngọt... suốt một tháng trời ở Tokyo em từng ăn. Giờ tự nhiên quên mất tên rồi... hình như là oshi gì đó..."
Cận Lệnh Hàng: "Oshima."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!