"Tôi... tôi không có ý đó...! Hoàn toàn không phải!" Tiếng phủ nhận gấp gáp xen lẫn phẫn nộ vang lên từ điện thoại.
Kinh Ngữ cười lạnh: "Vậy ý của cô là gì? Cô nói tiếng Trung mà tôi còn cần phiên dịch để hiểu hả? Hay cô nói tiếng Anh đi, tôi là người Mỹ, cũng hiểu sơ sơ tiếng mẹ đẻ."
"..." Giọng cô ta đột nhiên mềm xuống, chậm rãi nói: "Tôi chỉ là... nhớ anh ấy. Tôi chỉ muốn kiếm cái cớ để nói chuyện với anh ấy thôi, ok?"
Sắc mặt Cận Lệnh Hàng trầm xuống, định lấy lại điện thoại.
Kinh Ngữ né sang, khóe môi nhếch lên hướng về phía điện thoại: "Vậy cô đừng nhớ nữa. Điều cô nên nghĩ bây giờ là làm sao để sống tiếp cho tốt sau khi hoàn toàn rời khỏi Cận Lệnh Hàng. Anh ấy rõ là không thể nuôi cô ăn nữa rồi. Nối lại tình xưa cũng không thể, anh ấy có bạn gái rồi. Và anh ấy cũng không có sở thích bắt cá hai tay đâu."
"..." Hơi thở bên kia trở nên dồn dập, không còn bình tĩnh như trước.
Kinh Ngữ bật cười lạnh: "Hết lời rồi hả? Vậy nghe cho rõ đây, cái YAP đó mang họ Á Mỹ Dung, thì nó phải chết. Nhưng cô cũng khỏi phải nghĩ đến chuyện nhảy việc, cứ ôm chặt cái công ty rác rưởi đó đi, rồi chờ nhận tiền phá sản của YAP nhé."
Nguyên Lộ: "..."
Kinh Ngữ nói tiếp: "Tạm biệt. Đừng gọi cho bạn trai tôi nữa. Anh ấy là người làm từ thiện, còn tôi thì không."
Cô dứt khoát tắt máy.
Cận Lệnh Hàng day nhẹ giữa chân mày. Sự bình thản lúc nãy biến mất, thay vào đó là sự thất thần như có bão quét qua.
Anh quay sang, đối diện với ghế phụ: "Ngữ Ngữ..." Giọng anh khàn đặc, giống hệt sự cô đơn đêm Noel trong bãi tuyết, thậm chí là còn hơn, "Anh xin lỗi... anh xin lỗi..."
Kinh Ngữ vứt điện thoại sang một bên, quay đầu nhìn thẳng vào anh: "Theo anh đúng là hưởng phúc thật. Mới tháng thứ hai đã được vào công ty trong mơ. Không thì lên Jin luôn cũng được."
Cận Lệnh Hàng đối mặt với lời châm biếm ấy thậm chí còn không biết mở miệng. Đôi mắt xám kia như phủ một lớp mơ hồ của cơn sóng lớn, mịt mù chẳng nhìn rõ nổi chính mình hay tương lai của hai người.
Kinh Ngữ nhìn vào sự vỡ vụn, day dứt và hối hận trong ánh mắt anh vài giây, rồi khẽ hỏi: "Anh lại không nói gì? Lại không giải thích sao?"
"Chuyện chỉ như những gì em vừa nghe trong điện thoại. Không hơn cũng không kém... Anh không có gì để giải thích. Xin lỗi." Anh cau mày, đôi môi mím lại thành một đường thẳng, không nói thêm được chữ nào.
Kinh Ngữ tháo kính râm, thẳng thắn hỏi: "Vậy anh lại muốn em ném thẻ vào ngực anh nữa đúng không?"
Giữa chân mày Cận Lệnh Hàng càng siết chặt, đáy mắt hóa thành một màu đen sâu thẳm...
Kinh Ngữ nhìn không chớp mắt, nhìn sự thoải mái khi nói chuyện về việc cùng nhau đón Tết của anh sụp đổ chỉ trong vài câu ngắn ngủi.
Trong đầu cô thoáng qua hình ảnh buổi trưa lúc hai người vừa thức dậy, anh ôm cô trong chăn, thì thầm việc không ai còn đọc truyện ru ngủ cho anh nữa. Không ai nửa đêm kiểm tra xem anh có ngủ được không. Cũng chẳng có ai cảm thấy việc anh lạ giường cần phải đi khám bệnh. Anh bảo anh có bác sĩ, không cần tìm thêm.
Kinh Ngữ cởi dây an toàn.
Khoảnh khắc đó, sự hoảng loạn trào ra trong mắt Cận Lệnh Hàng, anh đưa tay kéo cô lại.
Kinh Ngữ không mở cửa xuống xe mà xoay người lại đối diện với anh. Cận Lệnh Hàng nắm cổ tay cô, rồi dừng lại, ngơ ngác nhìn cô, ánh mắt hai người chạm vào nhau không rời.
Kinh Ngữ từ từ nghiêng sát lại, nhìn thẳng vào gương mặt bối rối của anh, cô nói từng chữ: "Em chưa bao giờ... trách anh một câu."
Anh sững lại.
Kinh Ngữ nói tiếp: "Cận Lệnh Hàng, em không phải cô ta."
Ánh mắt anh run lên.
Kinh Ngữ khẽ nhíu mày: "Nhưng em cầu xin anh đấy, lần sau anh có thể... ít nhất là nói vài câu giải thích được không? Mỗi lần em đều phải dùng lý trí để phân định đúng sai giữa hai người à?"
"Ngữ Ngữ..."
"Dù hôm đó em nói chỉ cần còn có con gái gọi đến là chúng ta hết duyên, nhưng anh không đoán được mấy phần thật mấy phần đùa sao? Rõ ràng anh có rất nhiều thứ để nói. Ba năm rồi không liên lạc. Anh chẳng hề nghĩ có ai sẽ gọi anh. Anh không ngờ đến cuộc điện thoại đó. Chẳng lẽ chỉ vì cô ta cố ý nói một câu 'nhớ anh' là em phát điên lên sao? Mấy hôm trước cũng có người nói nhớ em, em có thấy anh nổi giận đâu? Anh còn nói anh hiểu em, anh không để tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!