Chương 43: Tại sao lại yêu anh? Có cả hàng ngạn hàng vạn lý do

Cận Lệnh Hàng thức giấc vì hơi nóng bên mình. Bên mép giường là một vệt nắng đậm màu, nhìn thôi cũng biết đã tầm mười giờ hơn.

Anh quay đầu, đôi mắt xám lạnh còn ngái ngủ bỗng chốc sáng bừng lên. Ngay trên vai anh là một cái đầu nhỏ tròn xinh, mái tóc dài màu tím khói như thác nước trải ra trên gối. Cô co mình lại, thu người như một con mèo nhỏ, cứ thế nghiêng người nằm cạnh anh.

Hơi thở đều đặn và mềm mại, cô đang ngủ rất say.

Cận Lệnh Hàng nín thở, nhẹ nhàng trèo xuống giường. Anh kéo chăn đắp lên phần cơ thể gần như lộ hết của cô, rồi ngồi xuống nhìn cô một lúc, chẳng biết nên phản ứng thế nào.

Một lúc lâu sau anh mới nhớ ra, cầm điều khiển khép rèm lại, rồi tắt đèn tường. Căn phòng chìm vào gam màu xám như lúc rạng sáng vài giờ trước.

Anh ngồi xuống mép giường, lặng lẽ nhìn người không biết vì sao không về phòng mình mà lại ngủ cùng giường với anh.

Ký ức chậm rãi kéo anh về khoảnh khắc họ gặp nhau trước khi ngủ... Như thể bên tai lại vang lên tiếng cô kể câu chuyện đáng yêu lúc tối.

Cận Lệnh Hàng không nhớ rõ từng chi tiết, chỉ biết con chuột nhỏ trong câu chuyện là cô, và hình như cô định chuyển nhà lên mặt trăng, không quay lại nữa. Ngữ Ngữ nhà anh thật sự không thích trái đất... giống hệt anh hai anh, đều nghĩ thế giới này tệ đến mức không đáng ở.

Anh thật không ngờ mình có thể ngủ được... khi nghe một câu chuyện cổ tích như thế. Quá bất ngờ... bất ngờ đến mức chính anh cũng không nghĩ nổi.

Vẫn còn hơi buồn ngủ, Cận Lệnh Hàng day day mí mắt cay cay, rồi chậm rãi đứng dậy sang phòng ngủ chính của cô, ôm thêm một tấm chăn mới. Anh quay lại, nằm ở mép chiếc giường rộng hai mét, cách cô đúng một mét.

Thật ra anh không muốn leo lại lên giường, nhưng nếu đổi qua phòng cô nằm thì anh biết mình lại sẽ mất ngủ.....

Kinh Ngữ tỉnh dậy trong tưởng tượng rằng mình đang nằm một mình trên chiếc giường hai mét ở nhà. Nhưng nhìn một vòng—mọi thứ đều lạ hoắc.

Và ở góc giường... là một người đàn ông đang ngủ, anh còn tự đắp một chiếc chăn riêng.

Hửm? Tối qua... cô lỡ ngủ quên trên giường anh sao?

Nhưng chẳng phải hai người nằm cạnh nhau à? Sao tự nhiên lại cách xa thế này? Kinh Ngữ nhỏm dậy, như mèo con rón rén bò từng chút về phía anh.

Khi cô ngẩng đầu lên liền chạm đúng đôi mắt màu xám băng cong cong ý cười.

Cô sững lại.

Anh vén chăn, đưa tay ra, nâng nhẹ gò má cô: "Ngữ Ngữ tỉnh rồi."

Kinh Ngữ lập tức đỏ mặt, cúi hàng mi xuống, chui lại vào chăn.

Cận Lệnh Hàng ghé đến gần, bế cô vào vòng tay, ôm đến mức thoải mái thở ra một hơi: "Ngữ Ngữ, sao em không về phòng ngủ? Hai tiếng trước anh tỉnh dậy, còn buồn ngủ lắm, nhưng lại không thể qua phòng bên, nên vẫn nằm đây... xin lỗi."

"Anh có ngủ được không? Ngủ ngon không?"

Cô chẳng nghe thấy lời xin lỗi nào, chỉ hỏi điều cô muốn biết.

"Ừ, ngủ rồi. Hai lần đều ngủ."

Kinh Ngữ lập tức ngẩng đầu, chống cằm lên ngực anh, cười híp mắt: "Thì ra anh cần nghe kể chuyện cổ tích mới ngủ được, Cận Lệnh Hàng~ Vậy sau này ngày nào em cũng kể cho anh nghe."

Cận Lệnh Hàng nhìn vào đôi mắt vui đến sáng rực của cô, rồi anh bất chợt hiểu vì sao mình lại thật sự ngủ được vì một câu chuyện cổ tích.

"Ngữ Ngữ... làm anh ngủ được không phải câu chuyện. Là người."

Cô chu môi: "Anh cần người ngủ cùng à? Vậy anh đi tìm người khác đi, em không chơi với anh nữa."

Cô vùng dậy định rời đi.

Cận Lệnh Hàng ôm cô từ phía sau, giữ cô ngồi xuống trên chân mình. Anh cúi người, giọng nói khàn đặc đến run rẩy, mang theo sự mê luyến đau đớn và cả nỗi khao khát không rời: "Ngữ Ngữ... là một người nhất định, chỉ một người... chẳng liên quan ai khác."

"..." Cô cố nhịn cười: "Anh đang dùng chữ 'người' để nói em đấy hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!