Chương 42: Chứng mất ngủ của Cận Lệnh Hàng

Kinh Ngữ lặng im nhìn tấm thẻ một lúc, hoàn toàn không có ý muốn nhận: "Chúng ta còn chưa ở bên nhau, quà và tiền là hai chuyện khác nhau đấy, Cận Lệnh Hàng."

Cận Lệnh Hàng gần như không cần nghĩ đã đáp lại: "Nếu từ đây trở đi, sau này chúng ta vẫn không thể đến được với nhau, vậy nhất định là lỗi của anh. Em cứ quẹt đến khi thẻ nổ cũng được, coi như anh bù đắp cho em."

Kinh Ngữ cắn môi, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Giọng anh như liều thuốc ru người ta vào giấc ngủ: "Còn nếu sau này chúng ta ở bên nhau, em quẹt đến cháy máy cũng chẳng sao, đó là quyền của em. Hơn nữa... em cũng chẳng quẹt cháy nổi đâu."

"Nhưng em chưa từng dùng thẻ của bạn trai."

"Vậy anh sẽ là người đặc biệt nhất trong số đó. Anh vui lắm."

Kinh Ngữ thở ra một hơi — giống như một tiếng thở dài khẽ khàng. Cô nghiêng người, nhét tấm thẻ vào túi áo khoác của anh, rồi ngồi lại, ngước mắt nhìn anh: "Ý em là... nó hơi kỳ. Em cũng không nghèo, anh biết mà. Những món quà anh tặng em, đúng như anh nói, bản thân em đều có cả rồi. Thế nên em có thể chấp nhận anh góp chút gì đó vào sở thích của em, chấp nhận anh dùng quà cáp để thể hiện tình cảm... nhưng em không phải nàng Lọ Lem thiếu tiền.

Cổ phần tập đoàn em đang nắm còn không phải ít nhất, sau này ba em còn chuyển thêm cho em."

"Tiền và cổ phần của em chỉ là do ba tạm giữ giúp. Em có tiền. Vừa rồi chỉ là em than chơi với anh thôi. Nếu thật sự cần, em chỉ cần nói với ba rằng em lớn rồi và sẽ không tiêu bậy nữa, ông ấy sẽ giao lại cho em."

"Em có thể nói như vậy, Ngữ Ngữ. Nhưng tấm thẻ này anh vẫn hy vọng em có thể dùng. Em dùng một nửa tiền ba em cho, dùng một nửa tiền của anh." Anh lấy lại tấm thẻ, "Cho anh chút cảm giác được tham gia vào cuộc sống của em. Như vậy anh sẽ vui lắm."

"Anh từng đưa thẻ cho bạn gái khác chưa?" Cô bất ngờ hỏi.

Cận Lệnh Hàng nhìn vào đôi mắt hơi bất an của cô, dưới ánh sáng mờ ảo, nơi giao nhau của hai ánh nhìn, khóe mắt anh hơi cong lên: "Anh từng mua quà. Nhưng vì lúc quen họ thời gian ngắn, chưa đến mức... đưa thẻ."

Chưa đến mức đưa thẻ — nghĩa là đối với anh, thẻ ngân hàng là một dấu hiệu của sự thân mật.

Mà bọn họ... thậm chí còn chưa chính thức ở bên nhau.

Kinh Ngữ vẫn còn ngập ngừng thì anh đã đặt thẻ vào lòng bàn tay cô.

Sợ cô trả lại, Cận Lệnh Hàng ôm cô vào lòng, bất chợt bế ngang lên: "Trễ rồi, Ngữ Ngữ. Em nên nghỉ sớm. Mai còn phải có tinh thần đi chơi."

Kinh Ngữ nhớ ra anh là người lạ giường... mà tối nay lại ngủ khách sạn.

Còn đêm qua, không biết anh có ngủ được không? Dù căn nhà đó là của anh, nhưng cả năm chưa chắc anh ngủ nổi vài lần. Không lẽ nằm trằn trọc cả đêm?

Đêm trước nữa là ở tứ hợp viện xa lạ, chẳng biết anh có mất ngủ không. Hôm qua dẫn cô ngồi máy bay nửa ngày, đổi môi trường, hôm nay lại đi chơi cả một ngày.

Nếu hai đêm liền không ngủ... thì làm sao mà chịu nổi?

Nghĩ vậy, Kinh Ngữ tỉnh cả người, hỏi nhỏ: "Hôm qua anh có ngủ không?"

"Ngủ vài tiếng."

"Còn hôm kia?"

"Cũng vài tiếng. Không sao."

Kinh Ngữ vừa xót vừa thở phào. Không phải hai đêm thức trắng là được rồi.

Nhưng hai ngày cộng lại chắc cũng chưa đủ mười tiếng, chỉ bằng đúng nhu cầu ngủ một ngày của cô.

Anh đặt cô xuống mép giường. Cô lập tức nói: "Vậy anh ngủ nhanh đi, chúc ngủ ngon." Cô còn vẫy tay.

Cận Lệnh Hàng đợi cô nằm xuống, kéo chăn cho cô, rồi chống tay nhìn xuống, dịu dàng nói: "Ngủ ngon, Ngữ Ngữ."

Kinh Ngữ chỉ muốn phát điên lên, thứ này còn khiến cô say lòng hơn cả nụ hôn chúc ngủ ngon!

Cô bây giờ không còn giống lúc trước, không được hôn là bực bội. Dần dần, cô học được cách thỏa mãn với kiểu yêu thương đặc biệt của anh, rồi cứ thế chìm vào, không thoát ra nổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!