Chương 40: Anh rất vui được dùng trước một chút danh xưng 'bạn gái anh'

Những lời khi nãy Kinh Ngữ nói đều chỉ là đùa vui, hoàn toàn không để tâm.

Gió đêm bắt đầu se lạnh. Hai người dọc theo bãi cát đi ngược về, cảm nhận bầu không khí Giáng Sinh nồng đậm của vùng biển riêng tư. Rất ngọt, không khí cũng ngọt, như mang theo mùi trái cây.

Nhà họ ở ngay gần đó, lái xe một chút là đến. Tối nay cả hai không có ý định chơi bời tới khuya; năm tiếng mấy trên máy bay cũng đã đủ mệt, hơn nữa Cận Lệnh Hàng vẫn nhớ rõ cô mới khỏi sốt.

Về đến nhà, việc đầu tiên anh làm là rót nước cho cô uống thuốc. Nhưng cô nhõng nhẽo đòi không uống. Trông cô tối nay tràn đầy sức sống, có vẻ thật sự khỏe rồi nên anh do dự vài giây rồi không ép nữa. Chào nhau chúc ngủ ngon xong, cả hai về phòng.

Kinh Ngữ ngủ rất sâu. Có lẽ vì cơ thể sau cơn sốt vẫn còn yếu, lại thêm cả ngày vui chơi khiến thể lực tiêu hao gần như sạch.

Tỉnh dậy, ánh nắng Ryukyu dịu dàng chào cô như đang nói: Nữ hoàng, cô dậy rồi à.

Tâm trạng Kinh Ngữ vui vẻ, trở mình ngồi dậy, rửa mặt xong liền chạy đi tìm Cận Lệnh Hàng.

Anh cũng đang mở cửa ra khỏi phòng.

Khoảnh khắc gặp nhau vào buổi sáng khiến cô vui đến khó tả. Anh ôm lấy cô đi ăn bữa sáng do quản gia chuẩn bị, rồi cả hai cùng ra ngoài.

Thấy cô hôm nay tinh thần và sức khỏe đều tốt, Cận Lệnh Hàng liền dẫn cô bắt đầu hành trình tự lái quanh đảo.

Nhà họ gần sân bay, ở phía nam Okinawa, nên họ quyết định men theo con đường ven đảo, từ nam tới trung tâm rồi lên phía bắc. Cuối cùng vòng một vòng lớn trở về nhà.

Ngày đầu tiên họ nhẩn nha chơi ở ba địa điểm. Những nơi này trước đây mỗi người đều từng đến, nhưng chuyến đi này thuộc về hai người — một kỳ nghỉ riêng tư đúng nghĩa.

Ở dưới ngọn hải đăng Cape Zanpa, Kinh Ngữ ngồi rất lâu. Cô nhìn gió thổi trên bãi cỏ thành từng mảng, nhìn biển xanh ngũ sắc, nhìn bầu trời xanh và ngọn tháp trắng y như trong truyện tranh — và nhìn Cận Lệnh Hàng.

Anh ngồi bên cạnh, yên lặng bầu bạn với cô. Trong ánh mặt trời lấp lánh, mái tóc anh ánh lên sắc vàng, đôi mắt xám dưới nắng lại thành màu hổ phách. Bóng những sợi tóc nghịch ngợm phấp phới trên cánh mũi anh, một sợi rồi một sợ, như đang gãi nhẹ lên trái tim cô.

Kinh Ngữ không kiềm được mà tựa đầu vào vai anh, anh chẳng cần nghĩ ngợi mà đưa tay ôm cô vào lòng.

Khách du lịch đủ loại đi ngang đều nhìn họ với ánh mắt tò mò, không hiểu sao họ lại ngồi đây lâu như vậy. Thật ra điểm này chỉ cần vài phút là xem xong.

Nhưng giống như việc Kinh Ngữ biết tình cảm với anh có thể rất ngắn ngủi... nhưng anh lại là người đáng để khắc ghi cả đời.

Vậy nên cô cứ ở đó rất lâu, tựa lên vai anh, rồi gối đầu lên chân anh trò chuyện, cuối cùng gần như ngủ thiếp đi trên đùi anh.

Đến tối, họ chuyển tới khách sạn ở khu trung tâm Okinawa.

Nhớ tới hôm qua cô bảo ở khách sạn thì tốt, thuê hẳn một suite, nên khi đặt phòng Cận Lệnh Hàng nói thẳng: "Lấy phòng suite."

Kinh Ngữ ở quầy lễ tân chỉ mải nghịch cây thông Noel của họ, chẳng biểu lộ chút kinh ngạc nào.

Nhận thẻ phòng màu đen, anh cầm lấy, rồi thuận tay nắm lấy cổ tay cô đưa cô theo quản gia lên phòng. Tấm thẻ lạnh lạnh nằm trên cổ tay cô, anh khẽ vuốt nhẹ lên tay áo cô.

Hai người không nói gì suốt quãng đường. Nếu không phải anh vẫn vô thức nắm cổ tay cô thay vì nắm tay, có lẽ Kinh Ngữ đã tưởng họ yêu nhau được một năm rồi, bước vào phòng là có thể lăn lên giường ngay.

Quản gia mở cửa phòng. Gió biển ùa vào mát rượi.

Cận Lệnh Hàng bảo không cần giới thiệu, rồi tiễn quản gia.

Anh cảm giác bước chân Kinh Ngữ hơi mềm, có vẻ cô mệt rồi.

Quả nhiên, cửa vừa đóng, cô liền vươn vai thở than: "Mệt quá. Đi chơi đúng là hao sức thật."

"Vậy đi rửa mặt rồi ngủ sớm nhé, Ngữ Ngữ."

Dù vẫn còn sớm, nhưng đi du lịch mà, luôn tiêu hao nhiều năng lượng.

Kinh Ngữ ngoảnh lại thì thấy anh đang treo cả hai chiếc áo khoác của họ lên ghế sofa, rồi vẫy tay gọi cô, xách đồ dẫn cô vào phòng ngủ chính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!