Anh liếc nhìn màn hình, đọc lên: "Yên tĩnh... mưa to bão lớn."
"..."
Kinh Ngữ lần thứ n chẳng biết phải làm sao ngoài cười gượng — mà lần này là thật, không phải giả vờ.
"Tôi đặt bừa thôi."
"Dễ thương đấy." Anh khẽ nhướng mắt cười, rồi bấm "Thêm bạn."
Trên điện thoại của cô bật lên một yêu cầu kết bạn — từ người dùng có tên sendmeflowers.
Cô hơi ngạc nhiên, lặp lại: "Gửi... hoa cho tôi?"
Anh thoáng khựng lại, ánh mắt hơi bối rối thật chứ không phải giả. Nghiêng đầu nhìn sang màn hình điện thoại cô, rồi như chợt hiểu ra: "Chắc là... bạn tôi nghịch điện thoại tôi rồi đổi tên linh tinh."
Bạn?
Loại "bạn" nào lại vô tư đến mức đổi cả tên WeChat của anh?
Cô đoán, là bạn gái.
Ngay trước mặt cô, anh đổi lại thành tên thật của mình: lhj.
Nhưng chưa đến mười giây sau, anh lại gõ mấy chữ, sửa thành Nha Nha Dad.
Kinh Ngữ: "..."
Anh thậm chí còn đổi luôn ảnh đại diện, một tấm chụp toàn thân của chú vẹt Nha Nha trong tông xanh khói.
Cô choáng váng.
Anh chụp nó từ khi nào vậy??
Kinh Ngữ cố tỏ ra bình tĩnh, mỉm cười trêu anh: "Sao lại đặt tên như thế, bạn anh mà thấy chắc sẽ chọc cho xem."
"Không sao, dễ thương mà. Vui nữa. Như vậy mới nhắc nhở tôi phải chăm sóc thật tốt cho Nha Nha, cho công chúa nhỏ của tôi."
"..." Của tôi.
Cô cắn môi, nửa cười nửa thẹn: "Sao anh biết nó là con gái?"
"Bạn tôi từng nuôi rồi, tôi học hỏi được chút kinh nghiệm." Anh khiêm tốn nói, "Anh ta nuôi một đôi vẹt Bourke's ở Thụy Sĩ."
"Ồ~ tôi biết giống đó, lông hồng phấn, xinh đẹp cực kỳ. Tiếc là trong nước không được nuôi, tôi còn chưa từng thấy ngoài đời."
Anh khẽ gật đầu: "Đúng là đáng tiếc. Có dịp tôi dẫn cô sang xem."
Cô mím môi cười, vẻ mặt rạng rỡ như thể lời anh nói đâu đâu cũng là niềm vui bất ngờ.
Tối đó cô không mở mạng, WeChat toàn là tin nhắn từ gia đình, loạn hết cả lên vì mấy tin tức trên báo. Kinh Ngữ vờ như không thấy, chỉ an nhàn thưởng thức sắc đẹp trước mắt.
Tiệc đêm đó tàn muộn. Khi tiếng đàn ngừng hẳn, khách khứa cũng dần tan, chính Cận Lệnh Hàng đích thân tiễn cô ra ngoài.
Tuyết phủ đầy sân, tường đỏ mái trắng, gạch xanh dưới chân đã chẳng còn nhìn thấy màu sắc nguyên bản, trời vẫn không ngừng rơi những bông trắng xóa.
Dù là ba người đi, nhưng chỉ còn lại hai hàng dấu chân, vì Nhan Điền Tuyết rất thông minh — cô đi trước, để lại không gian cho hai người phía sau.
Con đường phủ tuyết kéo dài, chưa bước được mấy bước, tóc họ đã vương trắng, cảnh tượng ấy có chút gì đó giàu ẩn dụ đến kỳ lạ — như một đoạn "đầu bạc răng long" không hẹn mà thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!