Chương 39: Anh nhớ gửi thiệp mời cho em nhé?

Cuộc gọi vừa dứt, đối phương không dây dưa gì thêm, im lặng mà cúp máy.

Nhưng khi cầm điện thoại lên, Kinh Ngữ mới phát hiện sau khi cô không trả lời lời mời ăn khuya, người đó còn gửi thêm mấy tin nhắn:

Tiền nhiệm: "Dạo này anh đang một mình. Người đi cùng em là ai thế? Hình như nghe nói em vẫn độc thân?"

Tiền nhiệm: "Không sao đâu, chỉ là một bữa ăn thôi mà."

Tiền nhiệm: "Công ty anh có chút việc, rất có thể sẽ sang tập đoàn Kinh thị, nên muốn gặp em trước một chút. Khó mới gặp được, Ngữ Ngữ."

Tiền nhiệm: "Anh khá nhớ em. Dạo này em ổn chứ?"

Kinh Ngữ âm thầm tắt màn hình, len lén nhìn người đàn ông phía sau.

Chắc Cận Lệnh Hàng cũng thấy những tin đó, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng lấy điện thoại, đặt lại vào túi áo vest của cô, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Kinh Ngữ thật sự muốn trả điện thoại lại cho anh... Cô cảm thấy để ở chỗ mình vô duyên vô cớ trở thành món đồ nguy hiểm.

Cận Lệnh Hàng vẫn ôm eo cô, nhẹ cọ cọ vào người cô, giọng trầm dịu bên tai: "Lạnh không, Ngữ Ngữ?"

Cô ngoan ngoãn lắc đầu.

Thấy cô không nói gì, anh cũng không để tâm hơn, nhưng lần này Kinh Ngữ lại khó mà bỏ qua chuyện vừa rồi.

"Cận Lệnh Hàng."

"Ừm?"

"Anh không tò mò nếu em tự gặp lại bạn trai cũ, liệu có đi ăn với người ta không?"

"Nếu em tự gặp, em ăn hay không ăn đều được. Anh không có quyền ý kiến gì, Ngữ Ngữ."

"..." Cô nói rõ hơn, "Ý em là... sau khi quen anh rồi, nếu tình cờ gặp lại."

"À..." Anh nghĩ một chút, "Anh chưa nghĩ đến trường hợp này, nhưng đoán là Ngữ Ngữ của chúng tasẽ không đi."

"Tại sao?"

"Em là người dứt khoát. Tàn dư của tiền nhiệm trong lòng em chắc không nhiều. Hơn nữa, anh biết khi em không độc thân, em sẽ không để bản thân thân thiết quá mức với người khác giới."

"Ừ~ em sẽ không." Cô nói, "Em thấy trong điện thoại anh... không còn WeChat của cô gái trước kia."

"Ừ."

Anh không hề bất ngờ việc cô biết, cũng không ngại việc cô kiểm tra.

Kinh Ngữ: "Nên... em muốn nói với anh, vì em xem WeChat của anh rồi... Em không thể để bản thân biết mọi thứ còn anh thì không. Hoặc làm anh bất an. Phải công bằng một chút.

Bạn trai cũ này, trước thì ở New York, năm ngoái học cao học ở USC. Em sang đó thăm bạn nên quen. Ở bên nhau khoảng bốn tháng, nhưng em cảm thấy hết thích rồi nên chia tay."

Cận Lệnh Hàng nhìn gương mặt ngoan ngoãn đang vụng về giải thích cho mình, cúi xuống chạm vào gò má hơi lạnh của cô, hơi ấm da thịt mang đến một cảm giác thân mật như chạm vào tận tim.

"Không cần tách nhỏ mọi chuyện ra nói với anh đâu, Ngữ Ngữ. Anh hiểu em... có lẽ còn nhiều hơn em hiểu anh."

Cô quay đầu nhìn anh.

Cận Lệnh Hàng nói tiếp: "WeChat của anh lúc nào em cũng có thể xem. Em muốn xem, tức là anh sơ suất khiến em phải suy nghĩ lung tung. Thật ra anh nên chủ động nói sớm cho em biết anh và người kia đã chấm dứt hết trước đêm Giáng Sinh một ngày. Sau đó anh xóa sạch: số điện thoại, WeChat, Facebook. Đều xóa. Còn chặn không cho gọi tới..."

Trong ánh sáng lấp lóa của đốm lửa bãi biển, hai mắt anh tựa như có những vì sao đang lay động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!