Vừa bước ra cửa, Kinh Ngữ hơi động cổ tay, rồi lén lút trượt bàn tay mình vào lòng bàn tay khô ấm và nóng rực của anh.
Anh khựng lại một giây, sau đó mở các ngón tay, đan chặt lấy tay cô.
Khóe môi Kinh Ngữ cong lên.
Thời tiết hôm nay đẹp vô cùng. Cận Lệnh Hàng lái xe đưa cô đến một nhà hàng buffet ven biển gần đó. Đến Okinawa thì đương nhiên phải ngắm biển rồi.
Làn gió biển ẩm ướt nhưng dễ chịu luồn qua cửa sổ thổi vào nhà hàng, khiến cả không gian trở nên thoáng đãng và dễ thở hơn hẳn.
Vừa ngồi xuống, Kinh Ngữ đã không nhịn được muốn đăng story ngay.
Nhưng cô phát hiện... hai tay trống trơn. Trong túi áo vest cũng sạch bóng... Cô không mang điện thoại theo.
"Ưm... điện thoại em đang sạc, quên mang rồi..."
Cận Lệnh Hàng vừa ngồi xuống ở phía đối diện, nghe vậy liền đưa tay vào túi quần, sau đó đưa tay sang, trong lòng bàn tay là một chiếc điện thoại màu đen.
Kinh Ngữ không nhận, lắc đầu: "Không cần đâu, em không gọi điện. Em chỉ muốn đăng story thôi."
Anh nhét thẳng điện thoại vào tay cô: "Dùng máy anh đăng nhập vào tài khoản em cũng được."
Bàn tay cô hơi nặng xuống, nhưng tim lại mềm đi một nhịp. Cô không biết anh có mang cả hai điện thoại ra nước ngoài không, nhưng anh thật sự không hề ngại để cô đào ba thước đất trong điện thoại của mình.
Anh rót cho cô một tách trà rồi đứng lên đi lấy đồ ăn.
Kinh Ngữ dùng ngày sinh của mình để mở khóa điện thoại, bật camera, quay một đoạn ngắn cảnh biển xanh ngắt ngoài cửa sổ, còn cố ý quay mờ mờ bóng lưng Cận Lệnh Hàng ở phía xa, rồi quay luôn cả tiểu cảnh cây thông Giáng sinh trên bàn.
Đáng lẽ thế là xong, nhưng trước khi cất điện thoại, cô nghe thấy tiếng gọi của Cận Lệnh Hàng.
"Ngữ Ngữ."
"Dạ?" Cô quay đầu nhìn về phía sau.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, điện thoại trượt khỏi đầu ngón tay cô, rơi úp xuống mép bàn. Cô hoảng quá, sợ đánh rơi công cụ duy nhất để liên lạc, nên luống cuống giữ nó lại, đẩy vào trong.
Điện thoại lật mặt sau lên, camera hướng về phía cô.
Kinh Ngữ định nhặt lên thì giọng anh lại vang lên, giữa tiếng sóng và gió biển khiến tim cô còn chưa kịp bình tĩnh: "Tối nay em có muốn ăn hải sản không?"
"Muốn." Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh rồi gật nhẹ.
Cô cúi xuống nhìn lại điện thoại. Trong video đã vô tình ghi lại bóng dáng của cô, nửa gương mặt nghiêng đẹp đến nghẹt thở, mái tóc dài màu tím khói bay trong gió.
Chiếc áo vest quá rộng, vì cô quay đầu mà trượt về một bên, để lộ nửa bờ vai mảnh mai. Dưới ánh đêm mê hoặc của đảo Ryukyu, làn da ấy đẹp đến khiến người ta nín thở.
Cùng đoạn đối thoại bất ngờ vang lên giữa cô và anh.
Cô xem hai lần cũng không nỡ cắt bỏ bất cứ khung hình hay âm thanh nào. Câu hỏi "Em có muốn ăn hải sản không?" của anh khiến tim cô rung động không thôi.
Anh hỏi vì nhớ sáng nay cô bị sốt, trưa chẳng ăn nổi gì.
Anh luôn để ý chuyện cô bị bệnh.
Thế nên cuối cùng, cô để nguyên video như vậy.
Cô cài thêm một WeChat thứ hai vào máy anh để đăng nhập vào tài khoản của mình.
Nhưng cô phát hiện, máy mới đăng nhập hơi phiền, cần người khác xác thực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!