Tiếp viên mang áo phao của Kinh Ngữ tới, cắt ngang sự quấn quýt đến mức không thấy mặt trời của hai người.
Nửa sau của trận quấn lấy nhau ấy còn vượt xa sức tưởng tượng của Kinh Ngữ. Cô đáp lại nụ hôn của anh, cùng Cận Lệnh Hàng dây dưa, anh tiến cô lùi, cô đuổi anh tránh, như thể cả hai ai cũng không chịu thua.
Sự lịch thiệp và kiềm chế thường ngày của anh bị cô xé vụn rồi cuốn theo chiều gió. Mà vốn dĩ cô đã là người dẫn dắt cuộc chơi này, dù anh là người động thủ trước.
Đau ở môi, tê ở đầu lưỡi, mùi vị chua ngọt hỗn loạn — tất cả đều k*ch th*ch cảm xúc bị đè nén bấy lâu. Diễn thì dễ, nhưng đến lúc không diễn nữa mà thật sự bùng nổ thì đúng là chẳng có tí hình tượng nào, và cũng chẳng ai muốn dừng lại.
Giống như tất cả những gì trước đây đều chỉ là giả bộ.
Từng đợt đòi hỏi và chiếm lấy khiến người ta run lên từ tận linh hồn, say mê rồi sa vào không thoát ra được.
Thế là từ lúc cô cố tình thách thức anh, đến cuối cùng lại thua thảm hại trên phương diện thể lực, đầu hàng, rúc vào ngực anh khẽ rên, để Cận Lệnh Hàng ôm vào lòng mà vỗ về.
Hai má cô nóng bừng, ẩm ướt, lồng ngực phập phồng mãi không thể hoàn hồn ngay được.
Đầu óc cô choáng váng, không nhịn được ôm lấy anh mà dụi vào. Nhưng càng như vậy cô lại càng ý thức được bản thân đang chìm rất sâu, si mê, nghiện anh, thậm chí muốn máy bay quay đầu ngay tại chỗ để được thêm một lần nữa.
Cô thật sự... cực kỳ cực kỳ... thích nụ hôn của Cận Lệnh Hàng.
Tựa trong lòng anh, hai má đỏ rực, đôi mắt long lanh ánh nước, đôi môi sưng đỏ, cô nhìn chằm chằm yết hầu đang chuyển động cua anh mãi không rời nổi mắt.
"Cận Lệnh Hàng."
Anh cúi xuống hôn lên khóe môi cô một cái, dùng ánh mắt dịu dàng đến tột cùng nhìn cô ba giây, rồi mới bắt đầu nghiêm túc làm chính sự: đỡ cô ngồi dậy ngay ngắn, đứng lên trở về ghế của mình để mở cửa.
Khoang máy bay bắt đầu hơi ồn lên.
Máy bay đã dừng, nhưng còn đang lắp cầu thang, vẫn chưa mở cửa.
Cận Lệnh Hàng định đóng cửa khoang lại trước, sợ làm ồn đến Kinh Ngữ.
Khi anh giơ tay, một chiếc điện thoại từ ghế đối diện rơi xuống, trượt ra giữa lối đi.
Anh thuận mắt nhìn qua. Ở ghế đối diện, một phụ nữ đeo kính râm vừa cúi xuống nhặt điện thoại vừa liếc sang phía anh.
Qua lớp kính đen, không ai nhìn được ánh mắt cô ta đặt ở đâu, nên cũng không gây chú ý. Cận Lệnh Hàng chẳng phát hiện điều gì.
Vừa rút ánh nhìn về, ngay trước khi cửa khoang khép hẳn, một giọng nói lọt vào tai anh: "Xin chào... anh đến khu nào của Okinawa vậy?"
Cận Lệnh Hàng hơi nhấc mắt nhìn lại.
Qua kính râm, đôi môi đỏ rực của người phụ nữ cong lên, tay vịn vào ghế, nghiêng nhẹ người về phía lối đi: "Chúng ta có thể làm quen và thêm WeChat không?"
Kinh Ngữ đang úp mặt vào cửa sổ nhìn cảnh đêm Okinawa đã lâu không gặp. Câu đầu tiên cô còn chẳng chú ý. Nhưng câu thứ hai thì kéo hẳn sự chú ý của cô về.
Cô còn tưởng có chuyện buôn dưa lê gì cơ... Ai ngờ quay lại xem, đối tượng lại chính là "người nhà" của cô.
Hậu viện bốc cháy...
Thật ra lúc đầu người phụ nữ kia cũng nghi họ đi cùng nhau, nhưng quan sát thấy Kinh Ngữ cứ quay lưng nhìn ra ngoài, còn Cận Lệnh Hàng thì nhìn lối đi, trông y như hai người không quen biết.
Thế là cô ta mạnh dạn tiến tới.
Cô ta còn tiếc đã không sớm nhận ra người ngồi ghế bên kia lại điển trai choáng váng đến vậy. Nếu biết từ khi mới lên máy bay thì đã đổi chỗ với cô gái cạnh anh rồi.
Ngay khoảnh khắc đối phương vừa nói dứt câu, Cận Lệnh Hàng không rõ Kinh Ngữ đang làm gì, nhưng anh lập tức lắc đầu, nhã nhặn nói: "Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi."
Người phụ nữ còn chưa kịp phản ứng thì một cô gái bỗng lao từ phía sau lên, vòng tay ôm lấy vai anh, cả người tựa vào vai anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!