Cận Lệnh Hàng khẽ ho một tiếng, giải thích: "Ngữ Ngữ, anh không có ý đó, cũng không phải vì lý do ấy... là vì gương mặt. Em..." Ánh mắt anh như gợn lên từng sợi ánh sáng, "... Vô cùng cuốn hút, hoàn toàn khác con gái kiểu Âu Mỹ."
"Ồ, cũng đúng, em là kiểu mặt Trung Quốc điển hình mà. Vậy tại sao anh lại bất ngờ thích kiểu như em?"
Cận Lệnh Hàng một tay cầm bánh, một tay kẹp chiếc nĩa bạc, qua khỏi tay vịn ghế, lặng lẽ nhìn cô. Đôi mắt xám bình lặng như mặt hồ, thoáng chút suy tư, dường như câu hỏi ấy thật sự làm khó anh.
Kinh Ngữ ghé lại gần, chớp mắt trêu: "Ừm? Anh không biết khẩu vị của mình thay đổi nhiều vậy à, Cận công tử?"
"..."
Cận Lệnh Hàng đưa bánh cho cô.
"A—" Cô cắn một miếng lớn.
Anh cong mắt cười, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau vệt kem trên cằm cô: "Có lẽ trước đây, anh thật sự bị kẹt trong khuôn khổ mà em nói. Anh không tự nhận ra. Nhưng từ lúc em xuất hiện... bây giờ anh cảm thấy, anh thích người khiến anh rung động, không phải một quốc tịch hay một phong cách nào."
Cô từ tốn ghé sát hơn, trán chạm trán anh, nhấn mạnh từng chữ: "Thế thì anh đúng là... chỉ nhìn mặt." Cô nhớ lần đầu đi ăn cùng nhau, anh đã nói chưa từng thấy ai đẹp hơn cô.
Cận Lệnh Hàng bật cười, không phủ nhận. Nhưng vài giây sau, khi Kinh Ngữ quay sang xem các loại trái cây và tưởng chủ đề đã trôi qua, anh bất ngờ nói: "Ngữ Ngữ, không thể phủ nhận việc ai cũng yêu cái đẹp. Anh cũng phàm tục như thế, thậm chí đến mức bụi trần. Nhưng... cũng không thể phủ nhận cảm giác rung động bề ngoài ấy chỉ duy trì được rất ít thời gian."
Kinh Ngữ khựng lại, quay đầu nhìn anh.
"Vậy thứ khiến tình yêu kéo dài là gì? Ý anh... là sao?"
"Ý là anh và em bắt đầu từ nhan sắc. Nhưng anh nghĩ, sau này anh thích em... không chỉ vì vẻ ngoài." Anh dừng lại rồi suy nghĩ, "Anh không thể liệt kê hết những điểm ở em khiến anh bị thu hút. Em cũng chẳng cần anh công nhận. Dù anh thích hay không."
Anh cúi mắt, nhìn cô ở khoảng cách rất gần: "Em chỉ cần biết, em vốn đã rất xuất sắc, rất cuốn hút. Ngoài anh ra, còn hàng ngàn người thích em cũng là điều hiển nhiên, Ngữ Ngữ."
Có những lúc cô thật sự sẽ đắm chìm trong sự chân thành và những lời nói đẹp đẽ của anh, tựa như bây giờ. Lời anh còn thâm sâu hơn triết gia, quyến rũ hơn cả giáo sư giảng đường.
Cô ghé tới cắn miếng bánh trên tay anh, mơ hồ nói: "Trùng hợp quá, em cũng thấy anh đã rất rất xuất sắc từ tận xương tủy. Vậy thì... chúng ta có thể kéo dài lâu một chút không?"
Anh cong mắt cười, như lần đầu nghe loại câu hỏi này.
Không chỉ anh, Kinh Ngữ cũng là lần đầu nói ra.
Anh đặt bánh xuống bàn, hai tay nâng mặt cô, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt tò mò ấy: "Anh không phải người tốt, Ngữ Ngữ. Anh không thể hứa cả đời với bất kỳ ai, kể cả là em. Đó là thiếu sót của anh, không phải lỗi của em. Nhưng hiện giờ anh thực sự rất thích em. Anh biết rõ, tình cảm dành cho em... là kiểu mà anh chưa từng có với bất kỳ ai khác. Nên anh hy vọng cái thích gấp nhiều lần này... có thể giúp chúng ta duy trì ít nhất lâu gấp đôi những mối trước đây.
Hai lần...?"
Anh ngừng lại rồi hỏi: "Em nói người yêu lâu nhất của em là bảy tháng. Anh... có chút tò mò. Muốn hỏi thử... anh ta có điểm gì hơn người không? Anh muốn học hỏi, rồi phá kỷ lục đó."
"..." Hỏng rồi, khôn chết đi được. Rõ ràng cô hỏi anh, vậy mà thoắt cái xoay ngược sang cô. Hai người đúng là chẳng ai hiền lành gì. Cô cũng chẳng có tư cách trách anh.
Nhưng Kinh Ngữ trước nay không tự nhận mình là người tốt, nên chẳng ngại nói thẳng. Nghĩ ngợi một chút, cô kể: "Chuyện đó là ba năm trước rồi. Lúc đó em học thạc sĩ ở Bristol, khi nghỉ thì lên London xem show của Brandon, anh ta là model độc quyền của hãng ấy. Nói sao nhỉ, người đẹp, là mộng tưởng của bao cô gái trên sàn diễn."
Cận Lệnh Hàng dừng một nhịp, rồi nói: "Chiếc khăn em tặng anh... hình như là của hãng đó."
"Ừm." Cô cắn môi, hơi ngượng.
Anh gật đầu, lời tuôn ra nhẹ như nước: "Vậy em có thể... tặng anh cái hãng khác được không, Ngữ Ngữ?"
"..." Cô bật cười, đẩy nhẹ anh: "Sao vậy? Giấm để ba năm rồi mà vẫn chua?"
"Anh không muốn cái đó nữa." Sắc mặt anh rõ ràng là không vui. "Xin lỗi."
Kinh Ngữ cười nghiêng ngả, vòng tay ôm vai anh, trán chạm trán: "Rồi rồi, đừng ghen nữa. Về nhà em tặng anh cái mới. Hàng khác, ngoan nào."
Sắc mặt anh cuối cùng cũng dịu lại. Anh lấy nước cam cho cô uống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!