Chương 34: Anh chê thân hình của em chưa đủ nóng bỏng sao, Cận Lệnh Hàng?

"Nhỡ... em vẫn ăn không nổi thì sao?" Kinh Ngữ nhìn vẻ mặt rạng rỡ của anh, đầy áy náy cúi đầu. Cô cứ thấy như mình sẽ làm phụ lòng anh mất. Giá mà lúc cô còn ăn uống ngon lành thì anh xuống bếp thì tốt biết bao.

"Nếu ăn không nổi..." Cận Lệnh Hàng dịu giọng thương lượng, "Vậy em chỉ cần ăn vài muỗng thôi, hai ba muỗng được không? Một chút thôi cũng tốt, dạ dày sẽ đỡ trống, em sẽ đỡ khó chịu hơn."

Kinh Ngữ cảm thấy, vì anh là người từ nhỏ đến lớn đều được chăm bẵm ba bữa chu đáo, gần như chưa từng có chuyện không ăn cơm, nên anh luôn cảm giác chỉ cần không ăn là sẽ khó chịu. Bởi thế anh đặc biệt coi trọng việc cô ăn uống đúng bữa.

Vậy nên cô ngoan ngoãn gật đầu, không muốn anh lo: "Vâng."

Cận Lệnh Hàng vui vẻ đỡ cô đứng lên.

Kinh Ngữ định quay lại tắt nhạc trên máy tính, nhưng anh bảo kệ nó, rồi giúp cô mặc áo phao đặt trên lưng ghế, nắm cổ tay dắt cô đi.

Đi ngang sân giữa, thấy Nha Nha vẫn còn nhàn nhã ngắm tuyết, Kinh Ngữ nghĩ bụng: quả nhiên nó kêu ồn ào thế mà lại hợp cảnh thật.

Cô liếc sang gương mặt nghiêng tuấn tú bên cạnh. Nắng vàng rơi trên nền tuyết, phản chiếu dưới mái hiên, ánh sáng chập chờn rơi lên sống mũi và đôi mắt sâu của anh. Anh mặc áo khoác kiểu Mỹ, khí chất vừa ngang tàng vừa tao nhã cổ điển. Lại một lần nữa khiến cô chẳng phân được đâu mới là Cận Lệnh Hàng thật, là chàng trai trẻ sống ở Mỹ, thật sự từng thay bạn gái như thay áo, phong lưu đến thế sao?

Trên bàn bát giác ở phòng ăn tiền viện đã bày sẵn hai bát cháo còn bốc hơi, bên cạnh là chiếc nồi sứ trắng.

Kinh Ngữ ngó lên chiếc đồng hồ cổ đặt trên chiếc bàn gần tường. Đã hai giờ ba mươi sáu phút chiều.

Chiếc đồng hồ thật đẹp, hình lồng chim, bên trong còn có một con chim nhỏ sặc sỡ. Cô hỏi: "Đây là đồng hồ chim kiểu châu Âu đúng không?"

Cận Lệnh Hàng gật đầu: "Nguyên mẫu là đồng hồ lồng chim có cơ chế tự kêu và xòe cánh của Thụy Sĩ thế kỷ XVII, cái này là bản mô phỏng thế kỷ XVIII, dát vàng toàn bộ."

"..." Cô trố mắt, rồi buông lời cảm thán chậm rãi: "Đẹp thật đấy. Nhốt Nha Nha vào chắc cũng hợp." Cô trêu.

Cận Lệnh Hàng nói: "Vì Nha Nha đến, anh mới cho người đem cái đồng hồ này về. Trước đây không có."

"..." Cô kinh ngạc, "Anh còn cố tình mang về để trang trí cho nó nữa, đúng là số hưởng."

Hai người ngồi xuống bàn. Cô nhìn bát cháo màu trắng trong lấp lánh vài lá rau xanh. Trông rất thanh đạm, nhưng trong không khí hình như không chỉ có mùi rau.

Dù chẳng thấy đói, nhưng đã ngồi đây rồi, Kinh Ngữ tự nhủ dù có khó uống đến mấy cũng phải cố ăn một bát, để không uổng tâm ý của anh. Nhưng khi đưa mũi lại gần ngửi, trong mùi thơm quen thuộc của cháo lại phảng phất chút hương thuốc nhè nhẹ quyện với vị ngọt của biển. Vô tình khiến cô tò mò.

Cô múc một muỗng. Ồ? Toàn cháo, chẳng thấy miếng hải sản nào. Cô thử đảo sâu hơn... vẫn không có.

Cô ngẩn ngơ nhìn anh.

Anh thấy thế liền giải thích: "Là cháo hải sản, nhưng anh đã vớt hết hải sản ra rồi. Ngữ Ngữ, anh sợ em ăn sẽ ngán. Em muốn ăn không? Anh làm riêng."

Kinh Ngữ vội lắc đầu. Nhưng đối diện ánh mắt nghiêm túc mà dịu dàng của anh, cô thoáng sững lại... Anh mong cô thích món cháo, hoặc mong cô nói muốn ăn để anh vào bếp làm tiếp... Dù thế nào cũng không khiến anh thất vọng, chỉ cần là điều cô muốn...

Cô chỉ không hiểu nổi: "Là cháo hải sản, nhưng... sao anh lại vớt hết đi? Tại sao?"

"Anh sợ hơi tanh. Với lại nghĩ rằng, nhiều nhất em cũng chỉ ăn được chút cháo, lúc này chắc ăn không nổi đồ hải sản, nên anh không để chúng chiếm chỗ. Nhìn thấy cũng dễ ngán."

Khóe môi Kinh Ngữ cong lên. Ánh mắt hai người giao nhau mấy giây rồi cô cúi đầu ăn cháo.

Một muỗng, hai muỗng... rồi cô nghiêng đầu nhìn anh: "Anh thấy sao? Ngon thật đó~ Lần đầu tiên em ăn cháo có mùi vị thế này. Anh có thích không?"

Cận Lệnh Hàng mỉm cười, lần đầu tiên không trả lời thẳng câu hỏi của cô mà nhẹ nhàng nói: "Ngon hay không không quan trọng. Chỉ cần Ngữ Ngữ nói vậy tức là có thể ăn thêm vài muỗng nữa. Em ăn đi, đừng để bụng đói."

Đôi mắt cô chợt cay xè, sống mũi buốt lên, cô cắn môi để ngăn dòng nước mắt bất chợt.

Lần cuối cùng cô được người ta dỗ dành như vậy chắc là hồi bốn, năm tuổi, vì ăn nhầm thịt sống mà phải vào viện. Ba cô ngồi trên giường bệnh ôm cô, vừa đau lòng vừa tự trách, dỗ cô ăn vài muỗng cháo trắng. Nhưng mấy ngày đó, cô nhìn gì cũng buồn nôn, chỉ uống được nước lọc. Ngay cả nước thuốc có màu cô cũng nhìn mà muốn ói. Tất cả mùi vị lúc ấy đều trở thành nỗi ám ảnh trong mắt một đứa trẻ.

Khi đó, ba cô lo đến bạc cả đầu.

Cô muốn hỏi Cận Lệnh Hàng anh đối với phụ nữ nào cũng tỉ mỉ chu đáo như vậy sao, yêu đến mức khó mà che giấu? ... Nhưng lại thấy mất hứng, và cũng thấy như thể cô đang quan tâm điều không nên quan tâm — giống như cô đang... thật lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!