Chương 33: Khiến anh cảm thấy mình... được yêu

Khi chú Viêm quay lại, ông thấy anh vẫn đứng yên ở đó, không kêu một tiếng, trong lòng không khỏi cảm động. Ông lập tức bước đến, lau khô nước trên tay anh, bôi thuốc chống viêm, rồi dán hai miếng băng cá nhân thật kín để ép vết thương lại.

Cuối cùng thì máu cũng ngừng chảy.

"Hy vọng đừng bị nhiễm trùng. Hải sản nhiều vi khuẩn, độc lắm..." Chú Viêm lo lắng.

"Có găng tay không?" Cận Lệnh Hàng chẳng để ý đến lời ông.

"Để tôi xử lý con cá là được, cậu cứ nghỉ đi." Chú Viêm sốt ruột, ngước nhìn khuôn mặt cương nghị trước mắt.

"Tôi tự làm được."

Chú Viêm đành nhíu mày, thu dọn hộp thuốc rồi đi lấy một đôi găng tay bếp cho anh.

Cận Lệnh Hàng đeo vào để tránh nước dính vào vết thương, rồi tiếp tục xử lý con cá.

Chú Viêm nhìn con cá còn quẫy mạnh nhưng chỉ trong chớp mắt đã nằm im dưới lưỡi dao, lại âm thầm thở phào, ngoan ngoãn lùi sang một bên đứng canh. Làm cá vốn là kỹ thuật khó, Cận Lệnh Hàng vừa nhớ lại cách làm của đầu bếp trong video, vừa từ tốn xử lý từng bộ phận. Tuy tốc độ không nhanh vì phải vừa làm vừa nghĩ, nhưng sức anh mạnh, mọi thao tác đều dễ dàng.

Không lâu sau, một đĩa thịt cá đẹp mắt đã được đặt lên đảo bếp. Anh mang phần đầu cá đi rửa sạch, rồi liếc nhìn nồi cháo đang sôi ùng ục trên bếp.

Anh vặn nhẹ nút điều chỉnh, ngọn lửa nhỏ lại theo thao tác đã bắt đầu quen tay. Cận Lệnh Hàng hài lòng quay sang bồn rửa bắt đầu lấy cua ra.

"Con này..." Chú Viêm lại không nhịn được lên tiếng. "Cua xử lý khó như tôm hùm đấy, còn khó hơn cá... hay là cậu..."

Anh lại lắc đầu.

Người đàn ông trung niên lập tức ngậm miệng.

Cua vẫn còn sống, càng giương lên đầy khí thế khiến ai nhìn cũng lạnh sống lưng. Quản gia nín thở nhìn anh dùng bàn chải làm sạch vỏ, tháo dây buộc, rồi dùng sống dao gõ hai bên càng cho gãy, sau đó mới tách vỏ.

Chú Viêm thầm tán thưởng, tay nghề thuần thục không chê vào đâu được.

Chẳng bao lâu, phần cua được đặt gọn gàng lên đĩa. Chuẩn bị gần xong hết nguyên liệu, anh lấy thêm ít thuốc bổ nấu cháo, rửa sạch rồi cho vào nồi sôi.

Tính toán thời gian khoảng nửa tiếng đã trôi qua, anh liền cho cua và đầu cá vào cháo.....

Từ Melbourne nóng nực và giông gió mùa hè trở về một Bắc Kinh trắng xoá một màu, Lệnh Lợi Ỷ cảm thấy khó chịu vô cùng. Cô đề nghị tới viện bảo tàng của Tần Lệnh Tân chơi thay vì ra ngoài.

Hôm nay không phải ngày mở cửa. Hai anh em đi giữa ánh đèn mờ ảo của viện bảo tàng, bóng họ phản chiếu lên những món cổ vật nghìn năm, tạo nên một không khí rất riêng của ngày lễ.

Với họ, ý nghĩa lớn nhất của ngày lễ chính là sự đồng hành. Một viện bảo tàng vắng người càng khiến hơi thở của người bên cạnh trở nên rõ ràng và đáng quý.

"Lúc đầu, Tần Ngạn chẳng thèm để ý," Lệnh Lợi Ỷ đứng trước thanh thượng phương bảo kiếm, tay vuốt nhẹ tấm kính lạnh phản chiếu ánh thép sắc bén. "Hắn nghĩ nếu viện này có thể ảnh hưởng đến hắn, thì nhà họ Lệnh cũng khó tránh. Nhưng Quan Uẩn Ngọc không muốn nhà họ Lệnh gặp chuyện, hắn muốn Tần Ngạn gặp chuyện."

Tần Lệnh Tân khoanh tay sau lưng, mỉm cười nhìn bóng cô phản chiếu trên kính. "Ý hay đấy, Ỷ Ỷ."

Đôi môi đỏ của cô cong lên: "Đến lượt kế tiếp rồi. Quan Uẩn Ngọc mới xuất viện, chắc cũng muốn có một ngày lễ vui vẻ, dù là ngày lễ phương Tây. Đúng lúc để hắn gặp chúng ta."

Tần Lệnh Tân vừa định gật đầu, khoé mắt đã thấy cô rụt tay đặt sau lưng, khẽ chống vào eo.

Anh lập tức đưa tay đỡ: "Ở đây đâu có mưa, sao lưng lại còn đau thế?"

"Đỡ nhiều rồi."

Mùa hè Melbourne chẳng thích hợp để nghỉ ngơi, thời tiết khắc nghiệt. Mỗi khi thời tiết chuyển xấu, lưng Lệnh Lợi Ỷ lại đau.

Năm đó viên đạn phá gãy mấy đốt xương, để lại di chứng khó chữa.

Gần đây cô đau mãi, nên vừa xong việc hai người liền vội vã trở về. Không ngờ xuống máy bay vẫn chưa khá hơn. Tần Lệnh Tân đặt tay lên giữa sống lưng cô, khẽ ấn rồi thở một hơi dài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!