Khi tiếng gõ cửa vang lên, Cận Lệnh Hàng vẫn chưa rời mắt khỏi công thức nấu ăn trên điện thoại. Anh thật sự không hiểu nổi, công thức chẳng hề ghi phải nấu cháo bao lâu, chỉ nói "cảm giác chín rồi thì cho các nguyên liệu khác vào".
Hai chữ "cảm giác" đối với một người chưa từng đặt chân vào bếp lại hầu như không bao giờ ăn cháo như anh đúng là một câu hỏi tầm cỡ vũ trụ.
Nhưng anh nhớ rất rõ người bệnh thì chỉ nên ăn cháo. Khi còn nhỏ bị thương, bà ngoại từng sang tận Washington chăm anh, ngày nào cũng tự tay nấu cho anh đủ loại cháo, nửa tháng không món nào trùng nhau.
Người đang sốt thì càng chẳng có hứng ăn gì, mà Ngữ Ngữ vốn dĩ đã là người rất kén ăn.
Cận Lệnh Hàng bất lực mở trình duyệt, quyết định tìm kiếm thẳng vấn đề đó.
Anh đang tìm thì ngoài cửa có tiếng gọi thanh thanh: "Cận Lệnh Hàng."
Anh ngẩng lên, lập tức đứng dậy đi mở cửa.
Kinh Ngữ đội mũ áo phao, quấn kín như một chú chim cánh cụt nhỏ.
"Lạnh quá trời lạnh." Cô cong mắt cười với anh. "Sao anh không chịu ăn cơm?"
"Anh ăn rồi." Anh kéo cô vào trong, đóng cửa lại.
Kinh Ngữ lập tức thu lại nụ cười, đẩy anh một cái: "Anh chưa ăn."
Hai má cô phồng lên như một con cá nóc nhỏ tức giân.
Cận Lệnh Hàng bị chọc đến mức tim mềm nhũn. Anh nhìn cô một lúc rồi bật cười: "Xin lỗi, anh vẫn chưa nghĩ ra muốn ăn gì." Anh dắt cô vào phòng, "Anh uống cà phê rồi nên không đói, đừng lo. Còn em? Em có muốn ăn chút gì không? Chúng ta ăn cùng nhé?"
Kinh Ngữ lắc đầu: "Em vẫn không muốn ăn. Anh đừng lo cho em, tự đi ăn đi."
Cô theo anh đến khu tiếp khách trong thư phòng rồi ngồi xuống. Trên bàn có hai chiếc điện thoại, một bên là trang trình duyệt đang sáng, một bên kia khung chat với ai đó — hình như là Bối Cạnh Thiên. Cô không nhìn kỹ, vừa thấy liền lập tức dời mắt đi.
Cô nghĩ anh đang bận việc, có lẽ liên quan đến nhà họ Bối nên không để tâm đến chuyện hai người họ vẫn liên lạc trong lễ Giáng Sinh.
Cận Lệnh Hàng ngồi xuống: "Ngữ Ngữ..." Anh nâng mặt cô lên, "Dạ dày em có khó chịu không?"
"Một chút thôi." Thật ra cô thấy đói, chỉ là không muốn ăn mà thôi. Có lẽ bị anh ảnh hưởng, gần đây cô cũng thành thật hơn. Nhưng nhìn khuôn mặt điển trai sát ngay trước mắt, giây sau cô buột miệng: "Nhưng nhìn anh... tinh thần em được no đủ hẳn lên, nên tạm phớt lờ dạ dày cũng được."
"......"
Anh cong mắt cười.
Đôi mắt màu xám băng hơi chuyển động, như băng tuyết vừa tan. Kinh Ngữ lập tức cúi đầu chui vào hõm vai anh, tránh ánh mắt ấy kẻo lại sa vào.
Tránh được anh nhưng lại cọ sát vào người anh. Cận Lệnh Hàng vô thức dịu giọng gọi: "Ngữ Ngữ."
"Ưm ưm~" Giọng cô mềm đến mức trái tim ngứa ran. "Anh đi ăn đi, đi đi, đừng ở đây với em. Như vậy em khó chịu lắm."
Rồi cô nũng nịu: "Hôm nay lạnh như thế, đã trưa rồi mà anh chỉ uống cà phê thôi là không được đâu. Người bình thường bị đói sẽ khó chịu lắm."
Cận Lệnh Hàng nhìn vào đôi mắt tràn ngập lo lắng của cô.
"Đi ăn nhanh đi, ăn no vào." Cô nghiêng đầu lại gần anh, dỗ dành, "Không là anh cũng bị cảm giống em đó."
Anh vô thức gật đầu: "Được rồi. Em nghỉ đi, anh đi ăn. Em cứ chơi ở đây nhé, bên ngoài lạnh lắm, hôm nay đừng nghịch tuyết nữa."
"Đây là thư phòng của anh, em ở đây cũng được sao?"
"Tất nhiên." Anh chỉ vào chiếc máy tính trên bàn, "Muốn làm gì thì làm, chơi game, nghe nhạc, hay xem phim đều được. Anh ăn xong sẽ vào với em. Chiều đến nếu em khỏe, anh đưa em ra ngoài dạo một chút. Biết đâu đi bộ một chút sẽ khiến Ngữ Ngữ của chúng ta có cảm giác thèm ăn."
"Vâng~" Kinh Ngữ tin lời anh răm rắp, không hề cảnh giác mà ngồi thẳng lên: "Bye bye."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!