Chương 30: Tôi muốn hôn em, Ngữ Ngữ

Kinh Ngữ hừ nhẹ vài tiếng, nghiêng đầu đi chụp chiếc vương miện, chụp đủ mọi góc độ, không sót một chi tiết nào. Chụp xong lại ôm lấy quả táo kim cương của mình mà nghịch, đẹp đến mức mê mẩn, cô nâng trong lòng bàn tay mà chẳng nỡ đặt xuống, ước gì có thể cứ thế ôm mãi.

"Em muốn mang nó ra ngoài tuyết chụp hình, chắc chắn sẽ đẹp lắm," Kinh Ngữ nói, "Như món quà ông già Noel để lại, lặng lẽ đặt trong tuyết vậy."

Nghe cô nói vậy, Cận Lệnh Hàng cũng nhìn ra ngoài.

Kinh Ngữ vừa nhìn quả táo vừa liếc anh, thắc mắc sao anh không nói gì. Chẳng lẽ anh không đồng ý? Nhưng rõ ràng quả táo, cây thông, kim cương hu tuyết trắng — tất cả đều hợp với nhau mà.

Một lúc sau, anh quay lại: "Ngữ Ngữ, em đi chụp ảnh đi. Tôi đắp người tuyết cho em nhé?"

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu.

Cận Lệnh Hàng hỏi tiếp: "Đắp... một ông già Noel?"

"..." Sự ngạc nhiên của cô lập tức hóa thành vui sướng, suýt nữa thì rưng rưng.

Anh giải thích: "Tôi phân vân không biết tặng em ông già Noel hay tặng cây táo, đến khi quyết định muốn cả hai thì nhân viên nói một cái đã có người đặt trước cả năm rồi, nếu tôi lấy hết thì họ khó ăn nói."

"..." Cô bật cười.

Cận Lệnh Hàng: "Nên tôi không lấy nữa. Nhưng ông già Noel là thứ không thể thiếu vào Giáng Sinh. Tôi tự tay cho đắp cho Ngữ Ngữ một người nhé? Năm sau tôi nhất định đặt trước, tặng Ngữ Ngữ  ông già Noel đẹp nhất."

"..." Năm sau ư? Làm sao họ ở bên nhau lâu đến thế... Còn ông già Noel đặt trước năm sau đó chắc cũng không thể tặng cô được.

Nhưng là hàng đặt riêng, tặng người khác cũng kỳ.

Thật ra cô lại càng thích khoảnh khắc anh tự tay làm cho cô. Cố nén bờ vai run vì buồn cười, cô chỉ gật nhẹ: "Ừm."

Cận Lệnh Hàng mặc lại áo khoác, vừa đi vừa đeo găng tay bước ra ngoài.

Kinh Ngữ nhìn bóng lưng tao nhã của anh xa dần, trong lòng ngứa ngáy khó tả, cô ôm táo đứng lên. Ngay lúc đó, cô nhìn thấy bó hoa hồng tím trên bàn vẫn còn vương vụn tuyết, liền rút hai bông c*m v** bình sứ trên án.

Sau đó cô ôm quả táo, chạy theo bước chân Cận Lệnh Hàng ra ngoài.

Tuyết trong sân dày, những chiếc đèn lồng tám cạnh đều phủ trắng, hoa mai nở trong giá lạnh, kiều diễm mà cô độc. Một người đàn ông trẻ tuổi đứng trong gió tuyết tập trung làm một việc chỉ dành cho cô. Trong ấn tượng của cô, những công tử như anh vào ngày thế này chắc sẽ chìm trong xa hoa rực rỡ, vây quanh bởi mùi rượu và váy áo lộng lẫy. Ít nhất thì anh trai Kinh Hiện của cô chắc chắn đang như vậy.

Cận Lệnh Hàng là người Mỹ, nhưng cũng là công tử danh môn chính hiệu đất Bắc Kinh. Kiểu người này vốn ham chơi, cũng biết chơi, đó dường như là bản năng của họ. Ít nhất trước mùa đông năm nay, anh đúng là sống cuộc đời cô từng tưởng tượng.

"Khi tuổi trẻ áo mỏng, cưỡi ngựa tựa cầu nghiêng, trên lầu giai nhân vẫy gọi."

Còn tối nay, cô không biết vì sao anh lại có thể chấp nhận thay đổi lớn đến vậy, hay nói đúng hơn, cô thật sự muốn biết vì sao anh lại thay đổi vì cô.

"Trướng gấm vây quanh, say ngủ giữa hoa. Chỉ vì một người."

Cô thật sự có sức hấp dẫn đến thế sao?

Kinh Ngữ vòng quanh người đàn ông đang làm người tuyết, vừa đi vừa nghịch, lúc thì chụp cận cảnh quả táo, lúc thì chụp hoa mai, lúc lại lén chụp anh đang quỳ trong tuyết, lúc lại quay sang selfie chung, rồi nghịch nghịch giẫm tuyết thành ba chữ JLH.

Cuối cùng, cô đào một cái hố nhỏ, cẩn thận đặt quả táo vào, rồi chạy nhảy đến bên Cận Lệnh Hàng, quỳ xuống chơi tuyết cùng anh.

Anh tháo găng tay của mình đeo vào tay cô.

Kinh Ngữ nhìn anh cúi đầu cài khóa găng cho cô, khi ấy tóc anh còn vương vào một bông tuyết, chạm vào lòng bàn tay cô. Khi anh định phủi đi thì cô lại rụt tay, giữ lại bông tuyết. Lông mi anh khựng lại, rồi chậm rãi ngước mắt nhìn cô.

Kinh Ngữ lại thấy ngượng, mở tay anh ra, đổ bông tuyết vỡ trong tay mình sang tay anh: "Trả anh này."

"..." Anh bất đắc dĩ bật cười rồi gật đầu. Anh nghiêng tay định hất đi, nhưng đúng lúc đó, bàn tay đeo đôi găng đen kia đưa đến hứng lấy vụn tuyết.

Cận Lệnh Hàng đứng hình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!