Kinh Ngữ giữ kín, bảo đợi tối nay rồi mới nói cho anh biết.
Cận Lệnh Hàng mỉm cười, dẫn cô đi về phía chiếc ghế sofa gần Bối Cạnh Thiên. Người đàn ông ngước mắt lên, liếc nhìn Cận Lệnh Hàng một cái đầy thờ ơ, rồi lại nhìn về phía cô, khẽ gật đầu chào, xong xuôi liền hướng mắt về phía trường đua.
Kinh Ngữ lúc này mới phát hiện người đàn ông đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang bên cạnh anh ta, hình như là cha của cục cưng lai, còn nhóc con thì đang chạy nhảy chơi đùa ở đằng xa. Ông bố đơn thân đi đâu cũng dắt theo con, đúng là đáng yêu thật.
Cận Lệnh Hàng dẫn Kinh Ngữ ngồi riêng trên một chiếc ghế sofa, tay anh thoải mái đặt lên thành ghế phía sau lưng Kinh Ngữ, thỉnh thoảng các ngón tay lại khẽ vờn với chiếc mũ có lông của cô, ánh mắt vẫn chăm chú đặt trên trường đua.
Tuyết trên đường đã tạnh, bầu trời mỏng manh phía trên trường đua càng tăng thêm chút áp lực cho cuộc đua. Cuộc đua đã bắt đầu, hai chiếc xe đua đang tranh giành nhau trên đường đua, mặt đất bốc lên làn khói dày đặc.
Chiếc xe đầu tiên vào khúc cua với tốc độ giới hạn, rồi lại lao vút về phía trước. Không hiểu sao có thể vào cua mượt mà đến thế, Kinh Ngữ không hiểu lắm. Chỉ một giây Cận Lệnh Hàng nhận được ánh mắt bối rối và tò mò của cô, anh đã ngồi thẳng người, nghiêng lại gần cô giải thích: "Cách drift của chiếc xe đó là dựa vào việc đánh lái ngoặt đầu xe trong thời gian ngắn với tốc độ cực cao, như vậy trọng tâm xe sẽ thay đổi, lực bám đường của lốp xe trong khoảnh khắc đó bị giảm mạnh, như thế có thể khiến đuôi xe văng ra mượt mà."
Kinh Ngữ tràn đầy vẻ bừng tỉnh: "Cảm giác mất lực bám đường của bánh xe, có phải giống như trượt trên tuyết không?"
Cận Lệnh Hàng lập tức gật đầu: "Cũng gần giống, nên đua xe là môn thể thao mạo hiểm, rất nguy hiểm."
Ánh mắt Kinh Ngữ dán chặt vào chiếc xe đang đuổi theo phía sau trên đường đua, chiếc xe đó tăng hết công suất, không ngừng đuổi theo, âm thanh của động cơ liên tục vang lên trên trường đua, vô cùng k*ch th*ch.
Cận Lệnh Hàng lại giải thích cho cô: "Chiếc này drift nhanh hơn chiếc trước, cách nó dùng không giống, kiểu này không cần thao tác và hỗ trợ cầu kỳ, chỉ cần lấy bánh trước bên trái làm điểm tựa, đánh vô lăng về phía trung tâm đường đua, đầu xe áp sát điểm giữa khúc cua, như vậy bánh sau có thể ra cua một cách mượt mà."
"Wow~"
"Cách này nhanh thì nhanh thật, nhưng cũng khiến nhiều tay đua mắc sai lầm, áp sát quá, khi đánh vô lăng về điểm giữa khúc cua dễ bị chết máy, khiến đầu xe quay vào trong."
"Wow, ra là vậy. Nhiều kiến thức quá." Cô mỉm cười ngọt ngào với anh, "Anh giỏi quá, cảm ơn anh~"
Vừa dứt lời, chiếc xe phía sau vừa lao đi đã bị chiếc xe trước quay đầu húc một cái, bị húc văng ra khỏi đường đua.
Xe trước phóng vút qua, xe sau phanh gấp dừng lại, hiện trường bùng nổ những tiếng reo hò nhiệt liệt.
"Đẹp trai quá~" Kinh Ngữ không nhịn được thốt lên.
Giây tiếp theo, bên vành mũ dường như có một ánh mắt đang đưa tới. Kinh Ngữ luyến tiếc rời ánh mắt khỏi trường đua, chia một nửa cho người đàn ông bên cạnh.
Cận Lệnh Hàng: "Đẹp trai sao?"
"Hả, anh không thấy sao?"
"......"
Đó là lần đầu tiên anh câm lặng như thế, người đàn ông gần như luôn đáp lại mọi câu hỏi của cô, đây là lần đầu tiên anh không nói gì một cách rõ ràng đến thế, hơn nữa, dáng vẻ mím chặt đôi môi mỏng, sắc mặt với ý vị sâu xa, hương vị ghen tuông cứ phảng phất trong không khí lạnh giá.
Kinh Ngữ hơi ngạc nhiên vì anh lại biết ghen, mà lại ghen chỉ vì hai câu nói ngắn ngủi, loại người này, đáng lẽ nên rất thoáng không phải sao?
Nhưng cô giả vờ không biết, nghiêng đầu lại gần anh, ánh mắt vẫn dán chặt trên trường đua: "Vậy anh đến xem để làm gì? Đàn ông các anh xem đua xe để làm gì? Chẳng phải để xem kỹ thuật sao? Anh nói xem, những tay đua trong kia có đẹp trai hơn không?"
"......"
Cận công tử tài hoa, học thức cao tiếp tục câm lặng và trầm mặc.
Kinh Ngữ không nhịn được cúi đầu cười khẽ, cảm thấy mình hình như đang bắt nạt anh, Cận công tử nhà cô đúng là có lúc có thể coi là cổ hũ.
Bỗng nhiên, bàn tay đang đặt trên thành ghế sau lưng cô khẽ ôm lấy vai cô. Nhưng anh không kéo cô vào lòng, mà là lại tự mình nghiêng người đến gần cô hơn. Rõ ràng cả hai đều khao khát đối phương đến chết đi được, rõ ràng đang trong trạng thái ngầm hiểu, nhưng về khoảng cách, anh vẫn khống chế cực kỳ chặt chẽ, không vượt qua giới hạn một chút nào, không ăn vạ cô, hoàn toàn không muốn khiến cô có cảm giác khó chịu, rõ ràng anh biết dù cho lúc này anh có kéo cô vào lòng, cô cũng chỉ vui vẻ chứ không để bụng.
Bên tai len lỏi một hơi thở nóng hổi, cùng một câu nói dường như mang theo ngọn lửa giữa trời lạnh, "Ngữ Ngữ, tôi cũng biết đua xe, đua còn khá tốt."
"......" Cứu, cô nhịn không đưa tay lên che mặt, cũng nhịn để khóe miệng không giãn ra hết cỡ.
Cận Lệnh Hàng: "Tôi có thể phân tích cho em là vì tôi cũng biết, hồi trước khi chơi, không ai chơi giỏi hơn tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!