Chương 23: Bạn bè đều khuyên em đừng chơi với anh

"Ngày hôm đó, ba em tình cờ về nước sớm. Ông lo lắng vì em ở nhà một mình. Về đến nơi thì phát hiện em đã nhập viện. Ông rất sốc, nhưng bệnh viện lại không tìm ra em mắc bệnh gì, chỉ nghi là ngờ ngộ độc thực phẩm, mà cũng chẳng biết cụ thể là trúng độc gì. Cháo cũng bị em nôn sạch, dạ dày trống rỗng... Mãi đến khi em tỉnh lại, bệnh viện mới biết được nguyên nhân.

Ba em lúc ấy giận lắm..."

"Sau đó em không thể nuốt nổi một miếng nào nữa, bắt đầu từ năm ấy." Cô nói với Cận Lệnh Hàng, "Em sợ nhìn thấy thứ đó, sợ mùi vị đó. Đến cả thịt nhân tạo cũng không ăn được."

Anh nghiêm túc gật đầu: "Ừ, tôi biết."

"Về sau ba em từ bỏ việc đưa em về nước sống, lại gửi em về New York. Em phải mất rất lâu mới không có cảm giác buồn nôn khi nhìn thấy thịt chín. Cũng vì để những người ăn chung không phải ăn chay theo mình... nhưng bản thân em thì vẫn không được. Hễ là thịt, chỉ cần đến gần đã muốn nôn."

Lông mày Cận Lệnh Hàng vẫn cau lại, chẳng giãn ra nổi.

Cô mỉm cười, ra hiệu anh ăn tiếp: "Sau đó ba em hình như có tái hôn. Em có nghe loáng thoáng... người phụ nữ ấy sợ ba muốn đưa em về nước sống, mà bà ta lại không muốn trong nhà có con của người khác. Bà muốn em ghét ở đó, muốn em tự nguyện quay lại New York. Nhưng bà ta không nghĩ rằng em từ nhỏ đã ốm yếu, nôn thốc nôn tháo rồi xảy ra chuyện. Những năm sau đó, ba em cũng không tái hôn nữa.

Ông có ai bên ngoài hay không thì em không rõ, nhưng chưa từng dẫn ai về nhà, cũng chưa từng giới thiệu ai với em."

"Từ lúc ấy, em không rời gia đình được nữa. Chỉ cần tách ra là lo lắng, sợ hãi. Chỉ khi ở cạnh người thân em mới cảm thấy an tâm. Ba em không thể ở New York với em hằng ngày, nên ông nội bà nội đã ra nước ngoài để chăm em. Chuyện này còn có một đoạn khá buồn cười," Cô khẽ cười, "Ông bà trước đây không thừa nhận em, nói em làm mất mặt gia đình. Vậy mà lần ấy em về nước, vừa nhìn thấy em, họ lại đột nhiên thích cái đứa nhỏ xíu ấy."

Lúc nhỏ cô không hiểu gì về văn hoá trong nước, tiếng Trung thì bập bẹ. Về vài ngày mà cái gì cũng tò mò.

Ông cô cả đời sống ở trên cao, không vướng bụi trần, ai cũng kính sợ. Thế mà cô cái gì cũng không biết, vào thư phòng nhìn bút mực, thư họa, ngọc thạch... hỏi đủ một vạn tám nghìn câu.

Bộ sưu tập và tài học cả đời của ông cuối cùng cũng có người thưởng thức. Ông kiên nhẫn giải thích từng món, dạy cô nói tiếng Trung, nói rằng phải hiểu tiếng Trung thì mới cảm được tinh hoa của những món đồ ấy, cô nhất định phải học.

Về sau, dù đã lớn tuổi, dù chưa từng rời khỏi Bắc Kinh nửa bước, ông bà vẫn vì cô mà chấp nhận ra nước ngoài sống một thời gian dài.

Ánh mắt Cận Lệnh Hàng dịu dàng như ánh trăng trên tuyết: "Ngữ Ngữ của chúng ta ai gặp mà chẳng thích."

Cô cong môi, nói tiếp: "Cho đến khi em sang Anh học đại học, ông bà mới trở về nước. Đó là lần đầu tiên em rời khỏi tất cả người thân. Nhưng em vẫn học bán trú." Cô bật cười.

"Ban đầu mỗi cuối tuần em đều về nhà. Ba ở New York thì em về New York, ba ở trong nước thì em bay về nước. Sau thành nửa tháng một lần. Rồi khi học thạc sĩ bận hơn thì một tháng một lần. Nhưng ba và anh trai em mỗi nửa tháng vẫn thay phiên nhau sang Anh thăm em. Tóm lại, em bắt buộc phải gặp người nhà ít nhất nửa tháng một lần. Thói quen ấy duy trì đến tận bây giờ.

Vì học tiến sĩ quá bận, không thể liên tục bay qua lại, ngay cả về New York cũng khó, nên mỗi tháng gia đình em lại bay sang Mỹ thăm em. Ban đầu khá phiền, nhưng giờ ai cũng quen rồi." Cô mỉm cười. "Năm nay là năm ba tiến sĩ. Em đang cố vượt qua chuyện này, để ba và anh không phải đi nữa. Nhưng hiện tại họ vẫn chưa chịu bỏ."

"Sau này... em sẽ cố gắng khắc phục nỗi lo ấy. Em muốn ở lại Mỹ, làm công việc mình thích. Họ cũng không thể chăm em cả đời."

Đối diện đôi mắt long lanh như thu thủy của cô, Cận Lệnh Hàng không nói được lời nào cho cái kết tưởng như êm đềm mà thực ra rất buồn ấy. Anh chỉ nhìn cô thật lâu, không rời mắt.

Dưới ánh mắt ấy, cô lại nói tiếp: "Ba em thương em lắm. Dù em không ăn được thứ đó, nhưng chỉ cần em ở nhà, ông sẽ hạn chế số lượng món ấy, không quá một phần, cũng tuyệt đối không đặt trước mặt em. Nếu chỉ hai cha con ăn riêng, ông chưa bao giờ gọi món đó."

Cô nghiêng đầu nhìn anh: "Giống anh."

Cận Lệnh Hàng đưa tay vuốt nhẹ gò má cô: "Tôi không thể so được với ba em. Ông ấy yêu em, còn rất vĩ đại. Còn tôi... tôi thật sự thích đồ chay, Ngữ Ngữ."

Cô hừ nhẹ: "Anh nói bừa. Anh mới ăn một lần thôi. Chưa thấy người nào không ăn chay mà lại mê rau xanh vậy đâu. Không cần vì em mà cố. Ngược lại, em chịu được việc trên bàn có thịt chín. Em không muốn người ăn cùng phải gượng ép ăn thứ họ không thích."

"Vì em nên tôi thích, yêu ai thì yêu cả đường đi lối về. Em hiểu câu đó không? Ông nội có dạy không?"

Cô không nhịn được mà bật cười.

Cận Lệnh Hàng gắp thức ăn, ra hiệu cô ăn thêm chút nữa.

"Có phải em nói mấy chuyện này làm anh thấy mất ngon không..." Cô chợt nhận ra chủ đề ban nãy hơi... ừm, khó ăn. "Xin lỗi, em hào hứng quá, quên mất chúng ta đang ăn."

Anh lắc đầu: "Không, đừng nói vậy. Tôi chỉ mong bữa này em ăn được. Ngữ Ngữ gầy quá, chắc vì ăn chay. Không thích thì không chạm vào, còn món em thích, em cố ăn một chút. Bữa này, và cả sau này nữa."

Anh nhìn sang cô: "Hai mươi mấy năm rồi, Ngữ Ngữ mất mát quá nhiều."

Lần đầu tiên trước một người có liên quan đến "bạn trai", cô lại muốn khóc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!