"Cận Lệnh Hàng." Cô khẽ gọi trong vòng tay anh.
"Ừ."
"Em quên... lấy điện thoại của anh rồi."
"Không sao cả."
"Điện thoại anh có tin nhắn."
"Không có gì đâu..."
Kinh Ngữ không nói tiếp, nhưng cả hai đều hiểu rõ, anh biết cô đã nhìn thấy nội dung tin nhắn ấy. Thế nhưng anh vẫn không giải thích. Anh từng đưa điện thoại cho cô xem, từng nói rằng sẽ không giấu giếm điều gì. Cô có thể phán xét anh, anh cũng chấp nhận. Nhưng vào khoảnh khắc này, nói thêm gì nữa chỉ khiến không khí trở nên nặng nề.
Cô cúi đầu, nhìn hộp thuốc trong tay rồi lặng lẽ bước tiếp. Đi được một đoạn, đến chỗ rẽ dưới ánh đèn vàng cam, Kinh Ngữ dừng lại, ngẩng lên đối mặt với anh.
Ánh sáng dịu dàng chiếu rọi lên đường nét của hàng mày, sống mũi và đôi mắt, tất cả đều đẹp đến mơ hồ, như một giấc mộng giữa đêm tuyết. Ánh nhìn của anh vẫn dịu dàng đến mức có thể khiến người ta tan chảy.
"Lâu lắm rồi em mới thấy tuyết ở Bắc Kinh đẹp thế này," Cô nói khẽ. "Cảm ơn anh đã đi cùng em. Đáng lẽ em phải để anh về sớm, lại kéo anh đi dạo giữa trời tuyết... xin lỗi nhé."
Cận Lệnh Hàng bật cười, giọng anh trầm thấp, mang theo hơi ấm, tiến lại gần hơn: "Em cũng đang đi cùng tôi mà, Ngữ Ngữ. Tôi cũng chưa từng thấy Bắc Kinh có một đêm nào đẹp đến thế này. Được cùng em ngắm tuyết là vinh hạnh của tôi."
Kinh Ngữ nghe ra trong lời nói ấy có chút ẩn ý. Giữa đêm khuya yên tĩnh này, chỉ cần cô vẫn muốn ở cạnh anh, nghĩa là cô vẫn chưa hoàn toàn buông tay.
Tâm trạng của cô dần dịu lại, như thể trong màn đêm dày đặc ấy có một luồng ánh sáng xuyên qua màn tuyết, chiếu thẳng vào lòng.
Khóe môi cô khẽ cong lên.
Thấy cô cười, vẻ u sầu trong mắt Cận Lệnh Hàng cũng dần tan đi, thay bằng sự nhẹ nhõm hiếm hoi.
Hai người cùng quay lại, bước chậm rãi về phía chiếc siêu xe đậu trước cổng khu.
Kinh Ngữ nói: "Anh đi đi, em sẽ vào sau. Bên trong có bảo vệ, không sao đâu."
Anh bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu, mở cửa xe ngồi vào. Trước khi khởi động, anh còn hạ cửa kính xuống, dặn dò cô bằng giọng nói dịu dàng: "Uống thuốc xong thì ngủ sớm nhé, Ngữ Ngữ. Đừng thức khuya, đau răng sẽ nặng hơn đấy."
"Vâng." Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Anh lùi xe, quay đầu rồi lái đi. Trước khi biến mất khỏi con đường tuyết, ánh mắt anh qua cửa kính vẫn còn nóng bỏng, nóng đến mức như có thể làm tan cả màn đêm lẫn tuyết rơi.
Kinh Ngữ nhìn theo cho đến khi chiếc xe khuất hẳn nơi cuối con đường họ vừa cùng nhau bước qua, rồi mới thu ánh mắt lại, quay người. Cô che ô, đi đến gần phòng bảo vệ.
Cậu bảo vệ trẻ thấy cô tới liền bước ra chào: "Cô Kinh, cô cần giúp gì sao?"
Kinh Ngữ mỉm cười: "Người vừa rồi là bạn trai tôi. Anh ấy đưa tôi về vài lần rồi. Cậu có thể nhớ mặt anh ấy được không?"
"À, được. Tôi nhớ rồi."
"Vậy sau này cứ để anh ấy lái xe vào nhé. Nhớ mặt thôi, đừng nhớ biển số, vì anh ấy hay đổi xe."
"Rõ rồi."
Cô khẽ gật đầu cảm ơn rồi vừa che ô vừa xách hộp thuốc chậm rãi đi vào khu nhà, trong lòng nhẹ tênh, tâm trạng thật tốt.....
Chiếc siêu xe của Cận Lệnh Hàng dừng lại ở ngã ba, tuyết vẫn rơi dày đặc, thế giới xung quanh tĩnh lặng đến nghẹt thở.
Điện thoại của anh gọi đi hồi lâu mà không ai bắt máy, rồi bị hệ thống tự động cúp. Trong xe, anh bật lửa, châm thuốc, đầu ngón tay khẽ chạm màn hình — lại gọi lại lần thứ ba.
Lần này, bên kia bắt máy sau nửa phút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!