Nhan Điền Tuyết chống cằm suy nghĩ: "Giờ cậu nghĩ sao?"
Kinh Ngữ ôm đầu, liếc nhìn chiếc điện thoại đen im lìm như đã "chết tâm" — không còn rung nữa, đầu óc rối tung, chẳng nghĩ được gì cho rõ ràng.
"Không biết nữa, Tuyết Tuyết, hình như mình đang giận... mà lại chẳng thể thật sự trách anh ấy. Rối quá."
Nhan Điền Tuyết đưa tay xoa đầu cô, dịu giọng: "Ừ, mình hiểu."
Kinh Ngữ nhức đầu, cảm giác như trong đầu có hai người đang cãi nhau: "Hôm nay anh ấy đặc biệt rủ mình ra biển chơi. Chỉ vì mình lỡ thả tim một bài đăng của bạn anh ấy, là ảnh chụp họ đi du thuyền cùng nhau. Người bạn đó lại nói với anh ấy, anh ấy nghĩ là mình thích nên thậm chí còn rủ thêm hai người bạn thân sống ở Thụy Sĩ vừa đến Washington cùng về nước để 'đủ người' mà đưa mình ra biển chơi..."
Cô ngẩng đầu, bất lực nhìn Nhan Điền Tuyết: "Nhưng... dù sao thì đó vẫn là người phụ nữ từng thuộc về anh ấy. Giờ họ còn dây dưa chưa dứt, mình cũng chẳng thể thản nhiên được. Nói thật là vẫn thấy giận."
Nhan Điền Tuyết gật đầu cái rụp, tiếp lời: "Mình hiểu, mình hiểu. Nói anh ta tệ thì đúng là cũng có chút vấn đề về cảm xúc, chỉ một tin nhắn dây dưa từ người cũ thôi đã khiến anh ta dừng kế hoạch tỏ tình với cậu lại, vì cậu từng nói không chấp nhận sự phản bội. Anh ta nghe theo mà hoãn lại. Nhưng nói anh ta khó có được thì... còn chưa ở bên nhau mà người cũ đã xuất hiện rồi, sau này sao biết còn có thêm bao nhiêu người nữa."
Kinh Ngữ nhìn cô ấy, trầm ngâm giây lát rồi đột nhiên nói: "Anh ấy nhất định là cố ý để lại điện thoại cho mình."
"Hả? Sao lại nghĩ thế?"
"Vì suốt buổi hôm nay mình đều thể hiện rõ là không vui, anh ấy cứ định nói lại thôi. Anh ấy biết mình khó chịu vì chuyện gì, nhưng không có cách nào giải thích được. Anh ấy không thể mở miệng nói kiểu, 'Ngữ Ngữ, tôi và em mới ở bên nhau mấy ngày, người yêu cũ của tôi lại tìm đến...' Thế nên anh ấy mới để điện thoại lại cho mình, biết đâu mình sẽ tự thấy được tin nhắn người ta gửi tới."
"Trời đất... đúng là Hải vương tâm tư sâu thật." Cô bạn trố mắt kinh ngạc. "Rồi anh ta tính sao? Cậu biết rồi mà không nghe anh ta nói thì có khác gì? Lỡ cậu tức quá rồi chia tay luôn thì sao? Bao nhiêu quà cáp trước đó chẳng phải đổ sông đổ biển à?"
"Không khác đâu," Kinh Ngữ đáp, "Nhưng tránh được cảm giác gượng gạo khi phải đối mặt. Những chuyện thế này mà nói thẳng ra thì kỳ lắm. Tụi mình vốn chẳng phải dạng tình yêu thuần khiết gì, ai mà chẳng có chút quá khứ. Nói nghiêm túc quá thì lại thành thiếu tôn trọng hiện tại. Với lại, chuyện sau này, rõ ràng anh ấy muốn để quyền quyết định cho mình. Dù mình có lựa chọn thế nào, anh ấy cũng chấp nhận. Vì so với việc giấu mình, để mình phát hiện rồi buồn bã suốt đêm thì cách này vẫn đỡ hơn.
Còn quà cáp... đối với anh ấy chẳng đáng gì cả."
"Vậy là... anh ta sợ cậu buồn à?"
Ánh mắt Kinh Ngữ vì câu đó mà sáng lên đôi chút. Cô nhìn bạn, nói nhỏ: "Anh ấy sợ đấy. Dù tụi mình có đến được với nhau, tình cảm này cũng chưa chắc sâu sắc gì, có khi chỉ vài tháng rồi cũng hết. Nhưng hiện tại, anh ấy thật sự rất quan tâm đến cảm xúc của mình, quan tâm việc mình có vui hay không. Mình không thể phủ nhận điều đó, Tuyết Tuyết."
"Thật lạ..." Cô bạn chưa từng thấy kiểu tình cảm nào như vậy, một thứ tình yêu chưa kịp bắt đầu đã dường như rất sâu nặng.
Kinh Ngữ khẽ lẩm bẩm chắc nịch: "Nhiều năm rồi chẳng ai đối xử với mình như vậy. Những người đàn ông trước kia chẳng ai thật lòng quan tâm cảm xúc của mình. Mọi mối tình đều chỉ dừng ở bề mặt, họ yêu chỉ là yêu cảm xúc thoáng qua, chưa ai từng chịu vì niềm vui hay nỗi buồn của mình mà để tâm. Nhưng anh ấy khác. Anh ấy tinh tế, nhận ra ngay cả khi mình chỉ hơi buồn, rồi lập tức dỗ dành mình, dù chuyện đó chẳng phải lỗi của anh ấy.
Tình cảm này có thể không lâu dài, nhưng hiện giờ, anh ấy thật sự, rất rất thích mình. Mình cảm nhận được, không hề giả."
Nhan Điền Tuyết nhìn cô thật lâu, khẽ mím môi thì thầm: "Vậy... cậu tính sao? Mình rối quá, không biết khuyên gì nữa cục cưng à."
Kinh Ngữ cắn môi, phồng má, buồn bã nói: "Mình phải suy nghĩ thêm."
Nhan Điền Tuyết ôm đầu than khổ: "Mình chỉ cầu mong Hải vương đúng như cậu nói — ít nhất đêm nay phải ngoan ngoãn ngủ một mình. Nếu giờ anh ta đang ôm người yêu cũ, mình thề mình sẽ chém chết anh ta."
"Anh ấy sẽ không đâu..."Kinh Ngữ bật cười chua chát, ngược lại còn an ủi cô ấy, "Người như anh ấy chẳng thiếu phụ nữ. Dù không có mình, anh ấy cũng chẳng cần bắt cá hai tay. Nên khi biết mình khó chịu, anh ấy càng sẽ không làm thế."
Nhan Điền Tuyết cũng bật cười bất đắc dĩ: "Đây chính là kiểu lý trí và thông suốt của người yêu Hải vương à — biết anh ta không thiếu phụ nữ nên càng tin anh ta không cần phản bội."
Kinh Ngữ lắc đầu: "Không hẳn đâu, Tuyết Tuyết." Cô giải thích: "Một nửa là vì mình không nghi ngờ nhân phẩm của anh ấy."
"Nhân phẩm?"
"Ừ. Cận Lệnh Hàng, anh ấy không phải loại trước mặt một kiểu, sau lưng một đằng để lừa mình. Trong xương tủy của anh ấy là một người lịch thiệp, điềm tĩnh, có phẩm cách, có giáo dưỡng, có phong độ. Từ từng chi tiết nhỏ khi ở cạnh nhau, mình đều cảm nhận được. Đến mức nhiều khi mình quên mất anh ấy vốn là ai. Thế nên, sự 'chơi bời' và 'thành thật' đều tồn tại song song trong anh ấy — không hề mâu thuẫn."
"Mình hiểu rồi..." — Nhan Điền Tuyết cảm thán, "Cậu yêu chính là hình mẫu lý tưởng mà cậu chưa từng gặp. Nếu anh ta không phải Hải vương, chắc cậu đã nghĩ đến chuyện kết hôn rồi."
Kinh Ngữ chỉ khẽ cười, không phủ nhận.
Nhan Điền Tuyết véo nhẹ má cô: "Giờ tính sao? Còn giận không?"
Kinh Ngữ thở ra: "Thật lòng mà nói, mình hối hận vì đã quen Cận Lệnh Hàng, Tuyết Tuyết à. Mình không kiểm soát nổi anh ấy, cái cảm giác bị người khác dẫn dắt cảm xúc khiến mình thấy không thoải mái. Trước đây mình không như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!