Khoảng thời gian riêng tư của hai người không cần nói nhiều, Kinh Ngữ chỉ ước chiếc du thuyền chậm thêm một chút, thật chậm, để được ở bên Cận Lệnh Hàng suốt một đêm thuần khiết và lãng mạn như thế, rồi cùng ngắm bình minh.
Quay lại cảng đã là chín giờ tối, người lớn trẻ con lần lượt lên xe của mình, cùng nhau lái về Bắc Kinh.
Quãng đường hai tiếng đồng hồ, Kinh Ngữ không cảm thấy buồn ngủ hay mệt mỏi, có lẽ vì suốt đường cô đang nghĩ về điều gì đó, mong đợi điều gì đó chăng.
Lúc nãy trên thuyền anh không nói, có lẽ là vì rốt cuộc không chỉ có hai người họ? Không tiện sao?
Vậy thì hiếm khi lúc này chỉ có hai người họ, không có người ngoài.
Nhưng Cận Lệnh Hàng lái xe rất tập trung, dường như không để tâm đến việc khác. Những ngày anh sống trong nước vốn đã rất ít, từ cảng biển Lâm Châu đi ra thẳng đến cao tốc về thủ đô, con đường này trước hôm nay anh chắc chưa từng đi, nên anh lái rất cẩn thận trong đêm.
Anh tuy thích chơi nhưng không phải là người bất cẩn, ngược lại, anh rất trầm ổn.
Vì sợ anh chỉ chú ý lái xe, quên mất việc có thể làm thêm một việc mà cô đang chờ đợi... Kinh Ngữ cảm thấy, nên nhắc nhở anh một chút.
Thực ra cô có chút lo lắng khó hiểu, lo lắng rằng người này thực ra... là một Hải vương chính hiệu, thực ra hiện tại đang có bạn gái, nên... mới tạm thời không ở bên cô, có lẽ phải đợi chia tay xong mới nói?
Chú ý đến chiếc điện thoại anh để trên bảng điều khiển, suy nghĩ một lát, Kinh Ngữ giả vờ điện thoại mình hết pin, nói: "Em có thể... mượn điện thoại anh một chút không?"
Anh lập tức với tay lấy điện thoại đưa cho cô, vì đang lái xe nên nhanh chóng nhập mật khẩu mở khóa, thậm chí... sợ một lúc nữa lại khóa, anh còn nói thêm: "Mật khẩu là sinh nhật em."
"..." Kinh Ngữ sửng sốt, nhìn chiếc điện thoại trong tay đang lấy ảnh mình làm hình nền nhưng lại vô cùng xa lạ, "Sinh nhật em."
"Ừ." Anh rất bình thường tiếp tục nhìn đường, chiếc xe phóng trên làn cao tốc trong đêm, tốc độ vượt 120 km/h khiến tiếng gió cũng trở nên gay gắt.
"Sao anh biết sinh nhật em?"
"Lướt tài khoản mạng xã hội của em, vô tình tìm thấy." Anh mỉm cười, "Phát hiện sinh nhật em đã qua rồi."
Kinh Ngữ không nói gì.
Cận Lệnh Hàng: "Để tôi bù lại một món quà sinh nhật cho em nhé, Ngữ Ngữ."
Lồng ngực Kinh Ngữ thắt lại, nghiêng đầu nhìn về phía ghế lái.
Cận Lệnh Hàng dường như biết cô sẽ từ chối, nên giải thích: "Bởi vì tôi phát hiện, tháng Tám khi em đón sinh nhật ở Ý, lúc đó tôi tình cờ cũng ở cùng một khách sạn."
Kinh Ngữ kinh ngạc, sau đó nghĩ anh đi du lịch với bạn gái, không nhịn được hỏi: "Anh đi chơi với bạn à?"
"Không, tôi đi công tác."
"Ồ..."
Một lúc sau, cô cắn môi, lại lắc đầu: "Không cần, đừng phiền."
Cận Lệnh Hàng mỉm cười, không đồng ý cũng không tiếp tục nói gì.
Kinh Ngữ hiểu ý anh, lặng lẽ nhìn ứng dụng màu xanh đã lật xem mấy ngày nay trong điện thoại, cô cảm thấy tủi thân, nghĩ thầm em muốn gì anh nên biết chứ, anh tặng những thứ em không cần thì có ích gì.
"Điện thoại của anh hẳn là có rất nhiều người, không sợ em nhìn thấy gì không nên thấy sao?"
Anh rất rõ cô đang nói gì, nhưng rất tự nhiên nói: "Tôi không có gì không thể cho em xem, Ngữ Ngữ."
"Không có bạn gái?"
Anh nhẹ nhàng nhướng mày, dường như ngạc nhiên vì cô hỏi câu này. Cuối cùng anh vẫn lắc đầu.
Kinh Ngữ thở phào, tiếp tục hỏi: "Không có đối tượng mập mờ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!