Chương 18: Ngữ Ngữ, tôi nói được làm được

Mọi người ngẩng đầu lên thì thấy hai người ôm nhau đắm đuối, ai nấy đều lập tức quay mặt đi làm việc của mình. Con cá vừa câu được được xách lên và ném xuống hầm đá của du thuyền, sau đó mọi người tiếp tục chăm chú vào cần câu.

Cá ở khu vực này khá nhiều, họ lần lượt có "hàng" cắn câu. Kinh Ngữ như đang dạo phố, đi xem xem "chiến lợi phẩm" của mọi người, rồi lại trêu chọc thiên thần lai, cuối cùng lại không chút lưu luyến quay về bên cạnh Cận Lệnh Hàng.

Khi không có cá, cô và anh ngồi dưới ô che nắng trên boong tàu hóng gió, người cô vô thức dựa vào vai anh để nghỉ ngơi.

Cận Lệnh Hàng sẽ căn chỉnh vành mũ bóng chày cho cô theo góc độ của ánh nắng, đảm bảo dù nắng có lọt vào dưới ô cũng không chiếu được lên khuôn mặt nhỏ hồng hào của cô.

Ánh nắng trên biển dù không gay gắt nhưng tia cực tím thì rất độc, chỉ cần một chút thôi là có thể khiến người ta đen sạm và bong tróc, anh rất sợ cô bị tổn thương.

Mùi mặn của gió biển rất dễ chịu, khiến người ta tỉnh táo, nhưng vẫn không bằng mùi trầm hương thoang thoảng trên người anh, hương thơm này mới khiến cô chìm đắm. Kinh Ngữ tựa đầu lên bờ vai rộng rãi của anh, thấy thoải mái đến mức đôi khi nghĩ, cứ như anh, không theo đuổi kết quả, thậm chí không cần xác định danh phận rõ ràng như "bạn trai bạn gái", cứ l*m t*nh nhân mập mờ như vậy cũng hay.

Dù sao bản thân hai người cũng chẳng phải là mảnh ghép hoàn hảo của nhau, chơi vài tháng rồi chia tay, hay mập mờ vài tháng, làm mọi việc tình nhân nên làm rồi đổi người mới, thực ra cũng không khác biệt lắm, chỉ là trước đây cô chưa từng thử qua.

Cô không thích những thứ kiểu như tình một đêm, bởi vì bản thân cô là sản phẩm từ một đêm của bố mẹ cô.

Nhưng nếu là Cận Lệnh Hàng, mọi thứ dường như lại có thể không có giới hạn.

"Cá cắn câu rồi." Bỗng nhiên, trong khoé mắt Kinh Ngữ có vật gì lay động, cô chú ý thấy sợi dây đang bị giật.

Lần này là một con cá nhỏ, Cận Lệnh Hàng kéo cô lại, "Ngữ Ngữ lại đây."

Kinh Ngữ hào hứng lập tức tự ra tay.

Cận Lệnh Hàng một tay chống lên lan can, ánh mắt dán chặt vào con cá dưới mặt nước, chỉ sợ dự đoán không chuẩn khiến cô bị thương.

Kinh Ngữ thu dây, cá nhanh chóng nổi lên mặt nước. Thực ra không hẳn là quá nhỏ, chỉ là so với những con cá mấy chục cân lúc nãy của họ, con cá này trông tròn trĩnh đáng yêu, là một con cá vằn hoa, rất đẹp, trông chừng không đến năm cân, nhưng dưới nước vẫn rất nặng.

Cận Lệnh Hàng một tay giúp cô giữ cần câu nặng trĩu, tay kia vớt cá bằng vợt.

Sau khi cá rơi vào lưới, Kinh Ngữ lập tức nhẹ nhõm, rồi ngưỡng mộ nhìn anh chỉ dùng tay trái nâng vợt lên, đưa cá lên boong tàu.

"Bùm" một tiếng. Kinh Ngữ lập tức vui sướng chạy đến ngắm nghía "chiến lợi phẩm" nhỏ bé đáng yêu của mình, nhẹ nhàng v**t v* chiếc đuôi cá lốm đốm, cười tươi rói: "Cuối cùng cũng có cá nhỏ rồi!!"

Có người đàn ông gần đó đang kê ghế tắm nắng uống trà hóng gió, nghe vậy liền kéo kính râm trước mắt xuống, cười với cô: "Ra biển phải câu được cá to mới vui, cô Kinh, loại này toàn thả đi thôi."

"Tôi thích cá nhỏ, mấy con to hơn cả tôi trông hung dữ lắm, tôi vung tay một cái là nó rơi xuống biển ngay, mấy anh chơi với cá to của mấy anh ấy."

Mấy người đàn ông đằng xa không nhịn được bật cười.

Cận Lệnh Hàng bước đến, tháo lưỡi câu ra rồi lấy điện thoại chụp ảnh cô và chú cá nhỏ, "Cá nhỏ chơi với Ngữ Ngữ nhà ta mới đáng yêu, cá to hung dữ, chơi không vui."

Người bạn: "..." Anh ta quay mặt đi, kéo kính râm trở lại mắt rồi ngẩng đầu nhìn trời.

Kinh Ngữ vui sướng quỳ gối trên boong tàu, vừa sờ mang cá xinh đẹp vừa tươi cười hướng về ống kính của anh.

Chụp ảnh xong, con cá được ném xuống hầm đá, cô không ngừng cùng anh tiếp tục thế giới của hai người.

Họ nói chuyện trên trời dưới biển, không giấu giếm bất cứ điều gì, chia sẻ về cuộc sống, công việc, học hành hay sở thích của mình.

Nói chuyện rồi cũng đề cập đến tương lai.

Dù Cận Lệnh Hàng từng có kế hoạch phát triển trong nước, nhưng tính đến nay, phần lớn cuộc đời hữu hạn của anh vẫn bị Mỹ và Canada chiếm giữ. Cô hỏi anh, cả đời này, khả năng cao là anh sẽ chỉ sống lâu dài, rất lâu dài ở Bắc Mỹ cho đến già.

Cận Lệnh Hàng nói: "Đúng vậy."

Anh nói anh tốt nghiệp đã nhiều năm, sự nghiệp đã sắp xếp ổn thỏa, sau này sẽ không có thay đổi lớn nữa.

Kinh Ngữ theo phản xạ nói: "Cũng tốt. Em cũng..." Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, nghiêm túc nói, "Thích ở đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!