Chương 17: Anh toàn câu cá thôi, Cận Lệnh Hàng

"Hôm nay không phải cuối tuần, em không cần học bài sao, Ngữ Ngữ?" Cận Lệnh Hàng nâng mặt cô lên hỏi.

"Không học, em đâu phải học sinh ngoan." Em đang nghỉ phép mà.

Cận Lệnh Hàng cười.

Kinh Ngữ không chịu nổi nụ cười của anh, kiểu nụ cười hạnh phúc lộ ra khi nghe cô nói như vậy thật sự rất giống "bạn trai".

Cô quay lưng lại phía anh, ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay mình, tùy ý chỉ chỉ chiếc sofa ở khu vực tiếp khách, "Anh ngồi đợi một lát đi, để em ngắm lại món quà của mình đã rồi tiếp đón anh sau."

"Tôi không ngồi đâu, hôm khác tôi lại qua nhé. Tôi muốn đưa em đi."

"..." Cô quay đầu lại, hỏi, "Đi đâu?"

"Hôm nay trời đẹp, tôi và mấy người bạn ra biển chơi."

"Ra biển." Đồng tử cô lập tức không nhịn được lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó nghĩ đến bức ảnh trên Facebook mà mình đã thả tim mấy hôm trước, anh biết rồi sao? Đó là Facebook của bạn anh mà, lẽ nào bạn anh đã nói với anh? Không thể nào.

Chính lúc đó, anh nói một câu khiến Kinh Ngữ ngượng chín mặt: "Tấm ảnh đó chụp hai năm trước ở Vancouver."

"..." Cô lập tức cảm thấy vô cùng không tự nhiên, lí nhí giải thích, "Em, em chỉ lướt xem thôi."

"Vậy em có thích biển không? Tôi đưa em đi chơi nhé?"

Ôi trời, sao có thể không đồng ý được chứ. Cô không thể tin nổi chỉ vì cô tùy ý thả tim một bài đăng từ mấy năm trước của bạn anh mà sau khi biết chuyện, vừa về đến nơi, bước đầu tiên là tặng cô nhẫn kim cương, bước thứ hai đã tính đưa cô ra biển chơi, muốn thỏa mãn ước nguyện ngờ vực của cô.

Cho dù đó là thủ đoạn của một tay chơi khi theo đuổi cô, cô cũng cam tâm tình nguyện chìm đắm.

Kinh Ngữ đối diện với ánh mắt còn mong đợi hơn cả cô của anh thì do dự hỏi: "Anh không cần điều chỉnh múi giờ sao?"

"Tôi đã nghỉ ngơi trên máy bay rồi." Anh tự mình đi đến phía sau bàn làm việc của cô, lấy chiếc áo khoác đang phủ trên lưng ghế, lại gần và mặc cho cô, rồi nắm lấy cổ tay cô dắt đi.

Suốt cả quãng đường, ánh mắt Kinh Ngữ đều dán vào bàn tay anh, nghĩ thầm, thậm chí ngoài lúc đeo nhẫn kim cương cho cô, anh còn chưa từng chạm vào ngón tay cô, luôn nắm cổ tay cô qua lớp vải áo...

Cô khẽ ngẩng mắt, tham lam ngắm nhìn bóng lưng cao lớn đi trước cô một bước, ngắm nhìn đường nét cuốn hút ấy dẫn lối đến sự sa ngã tột cùng.

Trên đời này thật sự có người hoàn hảo đến vậy sao?

Ồ, không hoàn hảo, anh là Hải vương.

Kinh Ngữ cũng phục bản thân mình, giây trước còn chìm đắm trong vòng xoáy lời đường mật của anh, một giây sau lại tỉnh táo như vừa tắm một trận mưa rào.

Cận Lệnh Hàng lái một chiếc Bentley hiếm thấy, xe lên đường cao tốc, chạy theo đường vành đai, rồi lên cao tốc, trong chớp mắt đã đưa cô rời khỏi Bắc Kinh, xuyên qua thành phố lân cận, rồi đến Lâm Châu sát bên.

Cảng biển Lâm Châu là bến cảng lớn nhất trong số các thành phố lân cận.

Cận Lệnh Hàng làm việc có một đặc điểm rất thu hút cô, đó là sự nghiêm túc. Suốt quãng đường hai tiếng đồng hồ này, anh không làm quá nhiều việc khác, ngoài trò chuyện với cô, kể về những việc anh đã làm mấy ngày về nước, nói là đi bận chút công việc và có đi trượt tuyết với bạn một lần.

Kinh Ngữ ngại ngùng không dám nói cô cũng đã đi trượt tuyết hai lần, lần đầu là để xả giận, vì nghi ngờ anh ở Bắc Mỹ đã chìm đắm trong lầu xanh...

"Bạn anh hôm qua có cập nhật ảnh ở khu trượt tuyết, như vậy thì anh cũng có ở đó." Cô hỏi.

"Ừ." Anh gật đầu, còn giải thích cho cô tại sao hôm qua lại đi trượt tuyết, "Có hai người bạn định cư ở Thụy Sĩ, mấy ngày này qua Washington xử lý chút việc, nên bọn tôi tranh thủ đi chơi cùng."

Kinh Ngữ mỉm cười, cô rất thích nghe anh kể về chuyện riêng tư của bản thân, thích cảm giác thân mật này.

Ngoài trò chuyện ra, giữa đường khi dừng đèn đỏ, anh có xem tin nhắn mới trên điện thoại. Tin nhắn đó khiến anh không chớp mắt một lúc lâu, cô hỏi anh có sao không, có nghiêm trọng không.

Anh nhìn cô, dịu dàng lắc đầu, rồi đặt điện thoại xuống, tiếp tục tập trung lái xe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!