Ngày hôm ấy, Kinh Ngữ vẫn chưa kịp rời khỏi viện bảo tàng thì đã phát hiện Cận Lệnh Hàng đã thả tim cho bức ảnh cô đăng trên Facebook.
Ý đồ của cả hai đã quá rõ ràng, chẳng cần nói ra.
Tâm trạng Kinh Ngữ vui đến mức dù thời tiết lạnh giá đến thở ra khói, cô vẫn không kìm lòng được mà lái chiếc xe mới tinh của mình xuyên đêm đi phóng một vòng.
Chở theo Nhan Điền Tuyết, hai người từ đường vành đai 2 chạy lên vành đai 3, từ Đông Trường An Nhai xuyên qua Tây Trường An Nhai, cuối cùng phóng thẳng ra ngoại ô, lại tiếp tục đến sân trượt tuyết.
Tâm trạng so với vài ngày trước hoàn toàn khác biệt.....
Những vì sao lấp lánh của Bắc Kinh vào cùng thời khắc ấy hóa thành ánh nắng rực rỡ ở Washington.
Cận Lệnh Hàng ra sân bay đón chị gái từ sáng sớm.
Washington hôm nay 1 độ C, ánh nắng tại sân bay cũng mang theo hơi thở lạnh giá.
Lệnh Lợi Ỷ quàng khăn, cô mặc một chiếc áo khoác dạ màu rượu vang đỏ, thong thả bước xuống từ chiếc máy bay trên thân in chữ "Milky Way".
Từ xa cô đã nhận ra chiếc xe đợi dưới chân cầu thang không phải là chiếc Alphard chuyên dụng của mình.
Bước đến gần ghế phụ nhìn một cái, một người đàn ông trẻ tuổi mặc chiếc áo khoác dạ đen tuyền may thủ công chống khuỷu tay lên khung xe, mặc cho làn gió lạnh buổi sớm thổi tung mái tóc, tay kia ôm một bó hoa hồng Pink O'Hara được gói trong giấy báo trắng, những cánh hoa cũng run nhẹ trong gió.
"Rốt cuộc là em lạnh hay nóng vậy?" Cô mở cửa xe, vừa tò mò vừa nghiêng đầu nhìn anh.
Cận Lệnh Hàng quay đầu lại: "Đang ngắm chị đấy. Nhớ chị rồi."
"Mồm mép dẻo quẹo." Cô mỉm cười, ngồi vào ghế phụ, đón lấy bó hoa anh đưa.
Cận Lệnh Hàng kéo kính cửa sổ lên, đón lấy dây an toàn từ tay chị gái, cài vào rồi khởi động xe.
Lệnh Lợi Ỷ ôm bó hoa trong lòng, cúi xuống hít một hơi, "Đẹp quá." Vừa nói cô vừa tháo găng tay ra, "Dạo này Bắc Kinh có lạnh không? Chị muốn bay qua một chuyến."
"Tuyết rơi liên tục. Hay là, chờ sang xuân hãy đi?"
Chiếc xe lao đi trong ánh nắng rực rỡ của Washington, Lệnh Lợi Ỷ cảm thán: "Lâu lắm rồi chưa về thăm ông bà ngoại. Hoa mai trong sân nhà em chắc nở hết rồi nhỉ? Cuối cùng cũng có thể công khai bay về mà không phải lén lút nữa. Thời gian trôi nhanh thật."
"Hoa nở rồi, sang xuân sẽ còn nở nữa. Các cụ đều khỏe, lúc đó em sẽ đưa chị đi."
"Tốt quá."
"Chuyến này có thuận lợi không?"
"Xì..." Lệnh Lợi Ỷ hít một hơi, vẻ mặt đầy chán ghét, "Tên ngốc Inoue ấy lại đến chặn chị ở khách sạn, khiến chị lúc đi đường vòng xuống cầu thang bị trẹo chân."
Cận Lệnh Hàng hơi nhíu mày, nhìn xuống bàn đạp ở ghế phụ, "Có nghiêm trọng không? Sao hắn lại biết lịch trình cụ thể của chị?"
"Cũng tạm được, vẫn đi lại được. Há, em nhắc chị rồi đấy, phải xem xem xung quanh có ai là 'nội gián' không. Cái tên không có não kia, sao chị có thể lãng phí thời gian quý báu để gặp hắn chứ."
Giọng Cận Lệnh Hàng lạnh băng: "Em sẽ xử lý ngay, chị đừng tức giận."
"Em cũng phải cẩn thận đấy, cứ bay đi bay lại như vậy, thỏ bị dồn vào đường cùng cũng cắn càn bên ngoài, ở Washington thì sẽ không có chuyện gì đâu." Ánh mắt cô đặt lên người anh.
"Em biết rồi." Cận Lệnh Hàng nói, "Em sẽ kết thúc việc này trước Tết."
"Trước Tết? Hơi khó đấy," Lệnh Lợi Ỷ đưa mắt ra ngoài kính chắn gió, "Nếu ngay cả những ngành liên quan không cốt lõi của hệ thống Á Mỹ Dung mà chúng ta cũng bao vây tiêu diệt, họ sẽ nổi điên lên đấy."
"Đầu hàng chắc chắn phải đến sau khi họ nổi điên. Không tức giận, chứng tỏ chúng ta chưa đạp trúng yếu huyệt của họ."
Lệnh Lợi Ỷ chậm rãi gật đầu, đôi môi đỏ cong lên: "Cũng có lý, dù sao đánh nhau thì làm gì không có tổn thất." Cô suy nghĩ một lát, tính toán, "Mấy công ty hóa chất của Á Mỹ Dung ở Texas là thú vị đấy, hậu thuẫn già đời của hệ thống Á Mỹ Dung, hồi trước quan hệ còn khá, lúc chị làm việc ở Texas còn đến tham quan. Mảng này mà cũng bị liên lụy, họ lập tức, ngay lập tức, sẽ nổi trận lôi đình."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!