Chương 14: Có món quà này muốn tặng em, phải đích thân ký nhận nhé

Cô nghe vậy thì chẳng buồn giả vờ say nữa, mở bừng hai mắt, tự mình tháo khuy áo.

Tựa như muốn giữ một khoảng cách nào đó, cô không để anh chạm vào, chỉ lặng lẽ tự làm.

Áo cởi ra xong, cô cũng tiện đà đặt lên tay anh.

Cận Lệnh Hàng nhẹ nhàng đón lấy rồi treo lên giá áo.

Trong ánh nhìn thoáng qua nơi đuôi mắt, bóng lưng người đàn ông cao gầy, áo khoác mở rộng theo động tác để lộ lớp len đen mềm mịn bên trong... đáng tiếc là anh mặc kín quá, nếu gặp anh vào mùa hè, có khi đã thấy cả cơ bụng săn chắc rồi.

Anh quay lại, cúi người tháo đôi bốt ngắn nơi chân cô rồi kéo chăn đắp lên đôi vai mảnh. Dưới ánh đèn vàng ấm trong phòng, giữa tiếng mưa đêm rào rạt, hai người một đứng, một ngồi lặng lẽ nhìn nhau.

"Đây là phòng ngủ chính của tôi. Sẽ không ai đến làm phiền, kể cả tôi. Ngủ ngon nhé, Ngữ Ngữ."

"..." Kể cả anh? Cô thầm nghĩ. Em có nói em ngại anh đâu... em không ngại anh đến mà.

Kinh Ngữ không muốn đêm nay trôi qua quá nhanh, dù sáng mai họ vẫn sẽ gặp lại. Nghĩ một lát, cô cố tìm cớ giữ anh lại: "Thế... anh ngủ ở đâu?"

"Tôi ngủ ở phòng khách, căn khi nãy."

Cô nhớ tối qua lúc lên núi ăn tối, anh từng nói mình không quen đổi chỗ ngủ, nên sau sinh nhật lại trở về thành phố.

Ý là — anh "kén giường" rồi.

Tối nay vốn dĩ không định giữ cô lại, nên chắc cũng không có ý định ở lại. Nhưng giờ thì...

"Nhưng mà, anh không quen mà?"

Cô nghiêng người ra mép giường, ngẩng đầu nhìn lên bóng dáng cao lớn ngay cạnh, giọng nói mềm đi: "Thật ra giờ còn sớm mà, anh nghỉ một chút rồi em về cũng được..."

Dù sao, đêm nay họ cũng chẳng định làm gì khác.

Ánh mắt Cận Lệnh Hàng hơi khẽ lay động, rồi cúi xuống, chống tay bên vai cô: "Không sao đâu, Ngữ Ngữ. Em cứ ngủ ở đây. Tôi quen rồi."

"Vậy tối nay anh lại thức trắng nữa à? Em không thích đâu."

Anh khựng lại một giây rồi khẽ cười, nụ cười ấy khiến cả màn đêm như sáng lên. Kinh Ngữ phồng má, vươn tay định ngồi dậy.

Anh giữ lấy cổ tay cô, xoay người cô lại, giúp cô nằm xuống: "Không đâu, sẽ không thức trắng. Có em ở đây rồi, tôi cũng yên tâm. Em cứ ngủ ngoan, tôi cũng sẽ ngủ ngon."

Cô nhìn anh chằm chằm, dường như muốn nói gì đó mà lại thôi... Trời ơi, rõ ràng muốn ở cùng em mà lại dịu dàng đến vậy. Chỉ bảo em ngủ ngoan, ngay cả một cái hôn chúc ngủ ngon cũng không cho — thế chẳng phải em ra ngoài chịu lạnh cả đêm vô ích à? Cả hai đều thiệt mà.

"Vậy anh đi ngủ đi. Nếu không ngủ được thì gọi em nhé... có khi em cũng chưa ngủ đâu."

Cô khẽ nhắm mắt lại.

Anh như hiểu ẩn ý trong lời cô. Một lát sau, anh ngồi xuống bên cạnh, đưa tay trái nâng mặt cô, cúi người xuống, rút ngắn khoảng cách giữa hai người — chỉ còn chừng ba mươi phân.

Cô mở mắt.

Anh khẽ vuốt dọc gò má mịn màng, luồn qua sợi tóc mềm, cúi đầu, giọng nói ấm áp dịu dàng đến mức tim cô run lên: "Tôi chỉ muốn đối xử với em thật tốt, Ngữ Ngữ. Nhưng em thì đừng tốt với tôi quá. Hiện giờ tôi vẫn chưa xứng đáng."

Tim cô đập loạn hai nhịp rồi... bỗng lặng đi như có gì đó khô cạn.

Cô hoàn toàn bất lực, chẳng biết làm sao với anh cả.

Cô xoay người, chui hẳn vào trong chăn, chỉ để lại một cái đầu lộ ra ngoài.

Mái tóc đen ánh tím xõa trên chiếc gối xám, hương trà sơn chi thoang thoảng hòa cùng mùi trầm hương trong phòng khiến không khí của đêm mưa bỗng trở nên ấm áp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!