Chiếc xe lướt đi giữa cơn mưa tầm tã ở vùng ngoại ô Bắc Kinh, băng qua những con phố dài hiu hắt, ánh đèn lác đác hắt lên bóng cây lay động. Khi cảnh vật trước mắt mờ dần trong làn mưa, Kinh Ngữ mới nhận ra xe đã dừng lại, ngay trước một tòa tứ hợp viện lộng lẫy, cổ kính mà uy nghi.
Quản gia bước ra mở cổng.
Cận Lệnh Hàng cầm ô đi vòng qua bên ghế phụ, nhưng trước hết lại mở cửa sau để lấy chiếc áo khoác cô từng mang trả cho anh, sau cùng mới mở cửa xe cho cô.
Vừa bước xuống, Kinh Ngữ liền được anh khoác áo choàng lên vai.
Thân thể lạnh buốt giữa mưa gió lập tức được sưởi ấm. Cô ngẩng lên, mỉm cười với người đàn ông dưới tán ô.
Quản gia khi nhìn thấy cô ánh mắt chẳng có chút ngạc nhiên, ngược lại còn vui vẻ chào hỏi: "Cô Kinh phải không? Tôi nhớ không lầm đâu. Ban ngày Nha Nha còn tắm nắng trong sân, ăn tối xong trời lạnh lại tự bay vào lồng chơi rồi."
Kinh Ngữ hơi lúng túng, cười đáp: "Phiền chú Viêm rồi, cảm ơn chú đã chăm nó giúp tôi."
"Ôi dào, phiền gì chứ." Quản gia chống ô đứng dưới mái hiên, dáng người thẳng tắp, giọng đầy vẻ tự hào: "Tôi thích con vẹt nhỏ đó lắm. Lúc rảnh dắt nó đi dạo, vừa hát nó vừa hót theo. Thú vị vô cùng. Anh Cận cũng thích nó, ngày nào cũng hỏi hôm nay nó có vui không, nếu không vui thì đòi mang nó về Mỹ đấy."
Kinh Ngữ quay đầu, khẽ cười với Cận Lệnh Hàng.
Anh không nhân cơ hội khoe khoang, chỉ mỉm cười, dịu dàng đưa tay khẽ đỡ cô đi vào trong sân. Hai người đi xuyên qua hành lang gấp khúc, thẳng đến hậu viện.
Không phải đại sảnh, cũng chẳng phải khu phòng khách, mà là phòng ngủ.
Khoảnh khắc ấy, Kinh Ngữ liền hiểu ra ý của anh.
Gần như cùng lúc, lời giải thích nhẹ nhàng truyền vào tai cô: "Ngữ Ngữ, tôi đã bảo quản gia chuẩn bị sẵn vài bộ đồ nữ. Cô thay đồ ướt đi nhé? Xin lỗi, lẽ ra không nên hẹn cô vào đêm mưa thế này."
Anh vừa nói vừa đưa cô vào phòng thay đồ trong buồng ngủ.
"Không sao đâu, anh đừng nói vậy." Cô ngạc nhiên trước sự chu đáo ấy. Khi nãy cô có thấy anh bấm điện thoại trên xe, nhưng không ngờ lại là để chuẩn bị chuyện này.
"Thật ra không cần phiền vậy..." Cô mỉm cười, song vẫn ngoan ngoãn thay đồ.
Cận Lệnh Hàng bước ra ngoài.
Điện thoại rung suốt từ lúc trên đường. Anh dựa vào cột hiên, buồn chán rút ra xem.
Tin nhắn đầu tiên là của Tần Lệnh Tân: "Cậu làm cái quái gì thế Lệnh Hàng, bị truy nã rồi à?"
Ngoài anh trai ra còn cả đống tin nhắn mới gửi tới.
Khóe môi Cận Lệnh Hàng khẽ nhếch, anh đánh dấu hỏi một cái: "?"
Tần Lệnh Tân trả lời: "Có người trong nhóm đăng biển số xe, bảo muốn tìm cho bằng được chủ xe để xử. Anh nhìn mà muốn xỉu, chẳng phải là xe của cậu à? Biển số còn là do anh đăng ký giúp nữa!"
Cận Lệnh Hàng khẽ cười, nhắn lại: "Ồ?"
Anh sống ở Mỹ nhiều năm, vốn không tham gia mấy nhóm bạn trong nước, chỉ giữ vài nhóm gia đình và nhóm tạm lập khi về dự đám cưới gần đây.
Tần Lệnh Tân gửi thêm một ảnh chụp màn hình: "Thật đấy, cậu xem đi. Cái tên kia đang nổi giận đùng đùng. Mới về nước hai ngày mà cậu đã gây họa to thế này à?"
Cận Lệnh Hàng nhắn: "Thật sao, to lắm à?"
"Thôi đừng đùa, cậu làm gì vậy, nói anh biết để anh còn lo. Chắc chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Anh đáp lại rất ngoan ngoãn: "Hắn lái xe tạt nước lên người em và bạn em. Em tạt lại hai lần. Sảng khoái lắm."
"Đậu má! Chờ đấy, anh đi xử cho cậu."
Cận Lệnh Hàng buông tiếng cười khẽ rồi cất điện thoại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!