Bệnh viện chẳng phải là nơi quá xa lạ với Vanessa, mặc dù cả cô và Samuel đều không bao giờ lưu lại ở đó quá lâu. Những vụ đi săn thường xuyên khiến Sam có những vết thương nặng tới mức chẳng thể tự điều trị, mặc dù vào bệnh viện có nghĩa kéo theo những rắc rối về giấy tờ. Bởi thế ông luôn ghét nơi đó; còn cô thì ghét thứ mùi y tế tỏa ra từ các căn buồng bệnh nhân, mùi thuốc khử trùng khắp nơi trên hành lang, thuốc men và bệnh tật.
Vậy nên khi cảm thấy những thứ mùi tanh lạnh ấy ập vào cánh mũi, cô ngay lập tức nhăn mày, khẽ rùng mình và mở mắt.
Xung quanh cô là màu trắng lạnh lẽo của tấm rèm che cạnh giường bệnh, bên phải là một chiếc bàn chỉ có vài chai nước khoáng; và những sợi dây điện thả xuống từ mấy thứ máy móc treo bên trên. Cô cố cử động, nhưng cả cơ thể đều cứng ngắc và uể oải, chừng như đã nằm trên đó rất lâu mà không thay đổi tư thế.
Vanessa biết họ đã cho cô một thứ thuốc gì đó, khiến quãng thời gian từ khi cô được mang lên chiếc xe cấp cứu đó cho đến lúc này đứt quãng, mờ nhạt. Cô không cho rằng mình bị thương nặng đến vậy, nhưng khi nhìn thấy lớp băng trắng quấn quanh bụng và tay mình, cô đã nghĩ khác.
Dựa vào cú đánh từ Nechael bằng cây chùy đó, Vanessa nghĩ ít nhất mình đã gãy xương sườn, và chắc chắn là nội tạng của cô cũng đã bị thương không ít. Bấy giờ cô thấy hoàn toàn ổn, ngoại trừ những chất mà người ta đưa vào trong cô, thuốc thang tới những liều giảm đau, đều khiến từng chuyển động đều nặng nhọc và mệt mỏi.
Vanessa chống khuỷu tay xuống giường để đẩy mình dậy. Một nữ y tá trực phòng đã nhìn thấy, ngay lập tức đi đến gần ngăn cô lại:
"Làm ơn, cô vừa phẫu thuật đấy." Cô ta nhẹ nhàng đặt bàn tay quanh vai Vanessa và đẩy nhẹ cô về vị trí cũ. "Cô nên nghỉ ngơi trước đã."
"Phẫu thuật sao?" Vanessa ngạc nhiên nói. Nỗi sợ hãi, hoang mang ập xuống cô, kéo theo cảm giác bất an tới không thể chịu nổi. "Tôi đã ở đây bao lâu vậy?"
Cô y tá trẻ nhìn vào những tờ giấy gắn trên tấm bảng nhựa trong tay mình. "Có lẽ là... mười bảy tiếng rồi."
"Tôi vào đây một mình hay với ai?" Vanessa hỏi dồn dập. Cô không nằm hẳn xuống mà liên tục cố rướn mình lên.
"Tôi không biết, các bệnh nhân từ vụ nổ ở đường cao tốc đều bị chia ra các phòng khác nhau. Cô và những người ở đây là ca nặng nhất rồi."
Vanessa định hỏi gì đó nữa, nhưng có ai đó vừa gọi cô y tá từ ngoài cửa, và ngay lập tức cô ta quay đầu ra đáp lại. Vanessa vẫn nhìn theo cô gái đó chằm chằm, lần này, cô ngồi dậy hẳn. Ở sườn cô, người ta đã khâu lại và băng bó vết thương cẩn thận –điều thật ra chẳng cần thiết, vì với lượng máu cô được truyền vào trong cuộc phẫu thuật ngắn đêm qua, Vanessa đã hoàn toàn hồi phục.
"Vâng, cô ấy đã tỉnh rồi." Vanessa loáng thoáng nghe thấy giọng nữ y tá kia ở cửa ra vào, đang nói chuyện với ai đó. Cô chẳng thể tách bạch được những giọng nói khác nhau đang vang cùng một lúc trong cái bệnh viện này.
"Tôi sẽ gọi bác sĩ Brownell kiểm tra cô ấy sau." Giọng cô y tá lại vang lên vui vẻ. Sau đó, Vanessa nghe thấy tiếng cửa đóng lại rất nhẹ nhàng, rồi đến tiếng bước chân của vài người đàn ông.
Ý nghĩ đầu tiên của Vanessa dĩ nhiên là cảnh sát, lý do duy nhất cô không tới thẳng đồn là vì vết thương từ cây chùy nặng tới mức cần phẫu thuật.
Vậy nhưng, người đến tìm cô lại không phải cảnh sát. Vội vã tới mức tới tận phòng bệnh của cô và chờ đợi cùng những tay cớm thật, chỉ có thể là Hội Mắt thánh mà thôi.
"Giết tôi đi." Vanessa lẩm bẩm. Cô ngồi thẳng dậy trên giường, có thể cảm thấy ánh mắt của Sebastian đang dừng ở mình, quét một lượt từ đầu tới chân. Lẽ ra cô phải biết trước được hắn sẽ là người được cử tới.
Hắn đi cùng một người từ sở cảnh sát, cả hai đều mặc vest nên Vanessa thầm đoán rằng người kia cũng không phải chỉ là một điều tra viên thông thường. Cô liếc mắt nhìn Sebastian, và cả hai dường như đang có một cuộc nói chuyện chỉ bằng ánh mắt, trong lúc người đàn ông kia lục túi áo ra để lấy một cuốn sổ tay.
"Cháu là Vanessa Wilder, phải không?" Ông ta nói, trong lúc mắt đảo qua những dòng chữ trong cuốn sổ của mình. "Ít nhất thì theo giấy phép lái xe của cháu là như vậy."
"Đúng vậy." Vanessa mệt mỏi đáp. Quả thực, cô cần gặp người của Hội, nhưng không phải theo cách này.
"Xavier Murray, NYPD." Ông ta nói ngắn gọn, vẫn chẳng buồn nhìn cô, mà lần này lục tìm chiếc bút. "Và đây là..."
"Cục an ninh nội địa." Sebastian đáp trước khi người đàn ông kia kịp nói gì thêm. Hắn ta còn chẳng buồn giới thiệu cái tên giả của mình. "Chúng ta có thể nói chuyện một chút về chuyện xảy ra hôm qua không, Wilder?"
Vanessa không thích cách hắn gọi họ của mình ra, nhưng cô không nói gì cả. Cô ngả người ra sau và dựa vào thành giường.
"Hai người muốn biết gì?"
"Tất cả." Murray đáp. "Chuyện gì đã xảy ra trên đường cao tốc vậy? Cháu đã ở đó mà, đúng chứ? Hãy kể lại mọi thứ, những điều cháu nhớ, tại sao cháu bị thương,..."
Ông ta có vẻ cứng nhắc, gương mặt cũng lạnh tanh và chẳng hề quan tâm tới điều gì khác ngoài việc cô có ích hay không. Sebastian không đặt bất cứ câu hỏi nào – đó là nguyên tắc của họ. Những người từ Hội Mắt thánh chẳng bao giờ câu hỏi trước, vì như thế dễ gây nghi ngờ hơn.
Vậy nhưng, quan sát gương mặt của hắn ta, Vanessa biết hắn sẽ ra hiệu cho cô phải nói gì và không được nói gì. Nhưng nếu mục đích của hắn nếu chỉ là để giám sát, có lẽ hơi tầm thường và mất sức.
Vậy là cô kể lại cho họ một câu chuyện hoàn toàn bịa đặt, không phải vì Vanessa còn lưu luyến cái luật không được phép tiết lộ cho người ngoài về thế giới ngầm – cô đã chẳng còn là người của Tam Hội nữa rồi. Mà là bởi cô còn chẳng muốn nhớ cái gì đã xảy ra, thực lòng, cô còn muốn tin vào lời nói dối của mình còn hơn.
"Lạ thật." Murray đáp lại cô, vung vẩy cái bút, tay còn lại đặt lên thành giường, cho phép ông ta ngả về phía trước đôi chút. Ông ta có điệu bộ của một nhà phê bình ẩm thực hơn là sĩ quan sở cảnh sát. "Bên pháp y đã nói rằng cái xác đó cháy tới mức chẳng thể tìm thấy xương, nội tạng, hay bất cứ thứ gì." Ông ta nhìn sang Sebastian để tỏ ra hai người đang đứng cùng một điểm. "Hoàn toàn là than."
"Tại sao lại hỏi tôi chứ?" Vanessa thiếu kiên nhẫn trả lời, chỉ muốn ông ta phắn đi ngay bây giờ. Những người này luôn làm cô bực bội khủng khiếp. "Tôi phải biết làm thế nào một người biến thành một cục than à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!