Hắn trông giống như một nhân vật trong bộ phim viễn tưởng nào đó vừa bước ra ngoài đời, khiến Vanessa sững sờ tới nỗi chẳng thể rời mắt khỏi. Hắn có gương mặt của một người bình thường – khá giống một người gốc Phi. Hắn cũng có mái tóc giống như họ, quăn thành từng dải tựa dây thừng bện, ngang tới vai. Vẻ dữ dằn toát qua khuôn mày sắc sảo, bộ râu quai nón bên dưới gò má góc cạnh. Nước da của hắn cũng sậm màu, cơ thể đầy đặn và cơ bắp như một vận động viên thể thao.
Vanessa ngạc nhiên vì hắn trông giống con người đến thế, bất chấp việc hắn ta mặc một bộ giáp lạ mắt mà cô chưa từng thấy bao giờ. Nếu như bước đi trên đường phố, có lẽ họ sẽ tưởng hắn đang cosplay một nhân vật phim giả tưởng nào đó.
Vừa rồi hắn đã nói gì đó, nhưng Vanessa không thể nghe được mà chỉ thấy cặp môi dày mấp máy. Cô chẳng đoán được khẩu miệng, nên tin rằng ngôn ngữ vừa rồi không phải tiếng Anh. Điều đó khiến cô tự hỏi hắn có biết nói tiếng Anh hay không – một thắc mắc có vẻ nực cười trong thời điểm này.
Sau lưng, đôi cánh lớn của hắn hạ xuống và rồi tan biến thành khói đen.
"Vanessa..."
Nếu Justin không gọi và kéo cô lại, Vanessa sẽ vẫn còn đứng chôn chân ở đó, nín thở nhìn hắn tiền gần đến phía mình. Dẫu đã phải tạm công nhận rằng chúng có thật – những thiên thần sa ngã – cô vẫn bán tín bán nghi. Nhưng nhìn thấy một trong số chúng đứng trước mặt mình, hiểu rằng ngoài thế giới ngầm mà cô biết còn tồn tại những thứ khủng khiếp hơn nhiều, cô đã chẳng biết phải phản ứng lại thế nào.
Vanessa thậm chí không biết có nên chạy trốn hay không.
"Chúng ta làm gì đây?" Cậu ta hỏi cô.
"Thì,..." Vanessa vẫn dán chặt mắt vào hắn ta. "Cố mà sống sót thôi."
Chỉ khi nói ra những lời ấy, Vanessa mới nhớ lại rằng mình đâu cần thứ vũ khí nào để chống lại hắn nếu cần thiết. Bản thân cô đã vốn là vũ khí rồi. Cảm thấy tự tin hơn đôi chút, Vanessa bước lên phía trước, thể hiện rõ sự đối đầu.
Nhận thấy thái độ cứng rắn của Vanessa, hắn ta dừng chân. Người đàn ông đứng trước cô chừng chục mét đó cũng không có bất cứ vũ khí gì trong tay cả.
"Cô hẳn là Vanessa." Hắn lãnh đạm nói, giọng trầm và có âm hưởng như một chiếc chuông nhà thờ.
"Anh biết tôi?" Cô hỏi. Cho đến giờ, hắn ta vẫn chưa tỏ ý muốn gây chiến, nhưng cô vẫn không thể không đề phòng.
"Không nhiều lắm." Anh ta nói, bất ngờ tỏ ra khiêm tốn. Một thiên thần sa ngã có thể giống con người vậy sao? Hoặc bởi đã sa ngã, nên có lẽ chúng có nhiều đặc điểm trần tục hơn? Dẫu sao cô cũng chưa từng nghĩ những thứ như vậy tồn tại trên đời, nói gì đến hiểu về chúng. Với cô, tất cả những gì viết về thiên thần và quỷ trong sách đều chỉ là câu chuyện hoang đường.
"Anh là một thiên thần sa ngã?"
Hắn khẽ nhếch môi, nhưng cô không dám khẳng định đó là một nụ cười. Bước về phía cô vài bước, hắn tỏ ra vô hại bằng cách nói nhiều hơn:
"Có thể gọi là vậy, nhưng hình như làm thế sẽ khiến bọn tôi có ấn tượng xấu." Anh ta đáp. "Nechael."
Trông anh ta chẳng có vẻ gì là muốn thâu tóm thế giới này cùng đồng bọn, Vanessa nghĩ. Có lẽ Mark đã bị Coretha xỏ mũi thật. Cả hội Valdimar đều như vậy, những kẻ cuồng tín ngu ngốc chẳng nhận ra mình đang làm gì.
Nhưng nếu không muốn tới đây để chinh phạt, để tàn phá, chúng muốn gì?
"Hẳn là cô có rất nhiều câu hỏi." Anh ta nói. "Tôi sẽ trả lời mọi thứ, nếu cô đi cùng tôi."
Đó chính là lúc Vanessa nhận ra điều bất ổn.
"Đi đâu?" Cô nheo mày, khoanh tay, khoác lên gương mặt vẻ thách thức, dễ dàng làm đối phương nổi nóng.
Nechael nhún vai:
"Hãy coi đó là điều bất ngờ đi."
Cô mỉm cười, giờ thì cô chắc chắn rằng hắn ta đầy sự bất thường rồi. Làm sao một kẻ đến từ thế giới khác, lại là thiên thần sa ngã, lại bình thường được chứ.
"Không, cảm ơn." Giọng cô đầy sự khiêu khích và giễu nại. "Tôi thích ở đây, hoặc ít nhất là Starbuck. Câu hỏi của tôi cũng không dài lắm đâu."
"E rằng cô và em trai mình không có nhiều sự lựa chọn đâu." Hắn đáp, không bị sự thách thức và ương bướng của cô chọc tức, trái lại, buông một lời đe dọa bằng giọng lạnh tanh.
Cô vẫn giương mắt nhìn hắn, bấy giờ đã ánh lên sắc đỏ quen thuộc. Sắp rồi đây, Vanessa nghĩ, trận chiến tiếp theo của cô – người đầu tiên trong lịch sử nhân loại đánh lại một thiên thần sa ngã. Vanessa siết chặt nắm đấm tay, giờ thì chắc chắn cô không thể bỏ chạy rồi.
Chẳng biết từ đâu, hắn ta rút ra một thanh kiếm mà phút trước không hề có ở đó; hoặc là cô đã nhìn nhầm, hoặc là hắn có khả năng không tưởng ấy. Cô đẩy Justin về phía sau chiếc xe, rồi ngay khi vừa ngoảnh lại, cô đã thấy hắn ta lao đến. Không giống bất cứ thứ gì cô từng thấy, kể cả là đám phù thủy, phần thân dưới hắn được tạo bởi khói và lửa, khi lao lên không trung rồi vụt lao tới hắn để lại những vệt cháy sáng phía sau như sao chổi.
Cô đã nhìn thấy lưỡi kiếm đó xé toạc không khí, bổ thẳng vào người mình. Trong một khoảnh khắc kinh hoàng, cô tưởng đó là hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!