Chương 51: Năm Mươi

Đã nửa ngày trôi qua, ấy vậy mà khu vực quanh đường Tiffany, Hunts Point vẫn đông kín người. Nếu là những người qua đường hiếu kỳ hay ai đó muốn lái xe tới tận đây để chiêm ngưỡng những cái hố thiên thạch khổng lồ thì chẳng bàn đến. Họ sẽ chẳng thể vào được khu vực này, hầu hết dân cư đều đã được sơ tán và khu vực được phong tỏa. Vấn đề chính là những nhân viên từ đủ các cơ quan chính phủ khác nhau.

Cảnh sát chỉ đơn thuần tới đây để canh gác và bảo vệ khu vực không bị xâm phạm mà thôi.

"Tôi đã bảo rồi." Justin nói, khi nhìn thấy dải băng ngăn cách cấm xâm nhập ở đằng xa, và những tay cớm đang đi qua đi lại ngó nghiêng. Một đám đông đứng bên ngoài, chỗ này vài người, chỗ kia vài người khác. Những đứa học sinh trung học giống Vanessa cũng lái xe tới tận đây, ngồi lên trên nóc xe của chúng và hò hét gì đó về người ngoài hành tinh. "Chúng ta vào thế quái nào được!"

Justin tiếp tục.

"Mấy thứ đó chẳng có gì để mà xem đâu." Ed nói từ bên kia đầu dây điện thoại. "Nó chỉ là cái hố, vậy thôi. Mọi khu vực đều có thợ săn, nên cháu muốn thám thính xung quanh thì cứ nháy cho họ."

"Cháu đâu còn là thợ săn nữa." Cô càu nhàu.

"Với tình hình ở các hội bây giờ thì đó chả phải vấn đề đáng bận tâm đâu."

"Phải rồi, nói thêm cho cháu về những người đó đi."

"Cháu có máy tính chứ? Bác sẽ gửi sang vài đoạn video."

Vanessa nhanh chóng tìm thấy chiếc laptop nằm ở cốp xe, bên trong vali của Sam. Cô chẳng mấy khi dùng tới nó, hầu như chỉ có Sam. Cảm giác đụng vào đồ đạc của ông lúc này thật khó chịu, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác cả. Khi mọi chuyện kết thúc, cô sẽ mang chúng đi đốt hoặc cất ở nơi nào đó mà không bao giờ phải nhìn thấy nữa.

"Cháu nhận được rồi." Đặt chiếc laptop lên đuôi xe, cô bấm vào video mà Ed vừa gửi vào email của Sam.

Cả hai đều nhìn chăm chăm vào màn hình. Đó là một video trích từ camera giao thông, có thể quan sát được con đường và một trạm xăng bên cánh trái. Trời rất tối, chỉ có vài chiếc xe qua lại, ánh đèn đường và đèn pha khiến những khoảng sáng màu của video mờ đi. Cô nhìn thấy màn hình chợt lóe sáng khi thứ gì đó đâm xuống trạm xăng, tạo ra một vụ nổ khiến lửa và khói bùng lên.

Nhiều phút sau đó, cả hai không thể thấy gì ngoài màn khói bụi, lửa rực cháy khiến những chấm pixel ngày càng nhòe và khó nhìn hơn. Có một chiếc xe vô tình đi ngang qua ngay khi vật thể kia rơi xuống, ngay lập tức hất ngược sang lề bên kia và ra ngoài tầm nhìn của camera.

"Trông đúng là có cái gì rơi xuống thật." Vanessa nói."Không phải là bị nổ."

"Có những vụ nhiều người chứng kiến, nên không thể ém nhẹm và bảo đây là một vụ nổ bom."

Cô tua đoạn video tới phút thứ 9, thì thấy một bóng người xuất hiện giữa làn khói. Không phải là đi vào, mà là đi ra. Bóng người một phụ nữ vừa bước từ những ngọn lửa đang cháy rừng rực giữa bãi đổ nát, bước ra ngoài bình thản. Vì lớp khói và độ phân giải thấp của camera ban đêm nên chẳng thể nhìn thấy gương mặt cô ta.

Vanessa bấm nút pause, nheo mắt và cố nhìn kỹ cái bóng người phụ nữ.

"Cháu có nghĩ là thật không?" Ed hỏi. "Không ai biết chuyện gì vừa xảy ra cả. Có lẽ đám phù thủy không nói chơi đâu."

"Nhưng Valdimar đã không còn người dẫn dắt nữa." Cô đáp. "Chỉ có vài người sống, mà có lẽ đang chui lủi hoặc cao chạy xa bay. Nếu chúng muốn mượn tay thiên thần sa ngã để càn quét thế giới, giờ điều đó là bất khả thi."

"Bác không nghĩ những thứ như thiên thần sa ngã lại nghe lời một đám phù thủy đâu."

Cô im lặng trầm ngâm, thoáng nghĩ về Coretha. Bà ta đã nói gì về những dự định của chúng? Valdimar đã tin rằng thiên thần sa ngã sẽ giúp thế giới ngầm lật đổ con người. Hoặc chúng là là một đám phù thủy ngây thơ ngu ngốc, hoặc đã bị Coretha tẩy não và tin như vậy.

"Đã có ai bắt gặp một trong số chúng chưa? Hay biết được hành động của chúng?"

"Không, hoàn toàn mù tịt." Ed nói. "Chỗ nào có camera hay nhân chứng gần mấy cái hố thì may ra nhìn thấy, chúng biến mất như bóng ma vậy. Hội Mắt Thánh còn chưa hoàn toàn tin vào thông tin này, họ vẫn phân vân với giả thuyết rằng một thứ gì đó vừa tấn công chúng ta."

Cô ngẩng đầu nhìn về phía đám cảnh sát, rồi thở dài. "Cháu sẽ gọi lại bác sớm nhé."

"Cẩn trọng nhé, Vanny."

"Bác cũng thế." Cô đáp, rồi tắt máy. Có chút vội vã trong hành động của cô khiến Justin nghi hoặc.

"Cậu đoán ra được gì rồi à?"

Vanessa không dám chắc, vì thế chỉ im lặng. Cô dựa người vào cốp xe, tay khoanh trước ngực. Dường như cô cứ đã bỏ qua điều gì đó rất quan trọng. Những ngày vừa qua cô quay cuồng trong những rắc rối ngoài sức tưởng tượng, chẳng có thời gian dừng lại để suy nghĩ. Nhưng giờ, giống như thể được làm việc trở lại, cầm khẩu súng lên và đi loanh quanh để điều tra, cô lại có cảm giác như mình vừa lao vào một cuộc săn.

"Cậu có nhớ lúc ấy, bọn chúng đã nói gì với chúng ta không?" Vanessa cuối cùng cũng mở lời. Cô có cảm giác mãnh liệt rằng kết nối lại những điều mình đã biết và nghe được – những manh mối này, cô sẽ có câu trả lời. "Chúng ta có thể mở được cánh cổng đến thế giới của đám thiên thần?"

"À." Dường như Justin cũng quên bẵng cho đến lúc này. "Một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!