"Thì sao? Anh muốn nói cái gì?" Tô Tầm ngẩng đầu nhìn anh cười, vẻ mặt lạnh lùng điềm tĩnh không màng danh lợi, khí khái thật là bình tĩnh.
Lục Trình Dương rủ mắt xuống nhìn cô: "Rõ ràng là em rất thích cái nghề này, vì cái gì mà ba năm sau khi tốt nghiệp em không đi làm?"
"Tôi và Chu Hiểu Tình cùng nhau mớ tiệm bán quần áo, xem như là cùng nhau xây dựng sự nghiệp, sau này mới cảm thấy đi làm tốt hơn." Nói xong thì cô muốn đi lên lầu nhưng Lục Trình Dương đã giữ chặt cổ tay cô.
"Còn có việc gì sao?" Cô nhíu mày hỏi.
"Đứa bé mà em nói là con trai của anh em nhưng lại không hề giống anh trai em một chút nào cả." Kể từ lúc ở trạm xe bus thấy bé trai kia thì dọc theo đường đi Lục Trình Dương đều nghĩ về đứa bé đó, bé trai kia lớn lên có vài phần giống anh! Tức giận và vui mừng là hai loại tâm trạng cùng nhau đan xen trong lòng anh, việc suy đoán mơ hồ khiến anh thiếu chút nữa không khống chế nổi xúc động muốn hỏi cô rõ ràng nhưng nghĩ đến việc cô khăng khăng muốn nghỉ làm cùng với thái độ lạnh lùng với anh làm cho anh phải kìm chế lại xúc động trong lòng mình.
Lúc bé trai nhút nhát gọi anh là chú thì Lục Trình Dương không biết hình dung tâm tình của mình lúc đó như thế nào; nếu đứa bé thực sự là con của anh thì điều đó chứng tỏ Tô Tầm chưa bao giờ cho bé xem qua ảnh chụp của anh nên ngay cả hình dáng của anh bé cũng nhận không ra.
Căn bản cô không muốn cho anh biết sự tồn tại của đứa bé này.
Từ trước đến nay Lục Trình Dương vẫn luôn tỉnh táo kiềm chế, mấy năm nay điều anh am hiểu nhất chính là ẩn nhẫn, anh không muốn vô duyên vô cớ bức cô, cũng không muốn làm cho cô chạy trốn.
"Đứa bé lớn lên giống chị dâu của tôi, có vấn đề gì sao?"
Lục Trình Dương bị lời nói của cô làm cho nghẹn, bàn tay đang cầm cổ tay cô càng siết chặt hơn, trầm giọng nói: "Rõ ràng là đứa bé có vài phần giống anh."
"Vậy ư?" Tô Tầm không cảm thấy kinh ngạc một chút nào khi anh hỏi vấn đề này bởi vì quả thực là Tô Tiểu Tông có vài phần giống anh, nếu như không phải là tóc cắt ngắn thì dáng vẻ hoàn toàn giống anh, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Có khả năng chị dâu của tôi là em gái bị thất lạc nhiều năm của anh."
"…" Lục Trình Dương vừa cảm thấy bất đắc dĩ vừa tức giận, cô bây giờ đối mặt với anh đúng là nói dối hạ bút thành văn.
"Tôi muốn lên lầu." Tô Tầm tránh tay anh ra, không đợi anh mở miệng liền xoay người đi lên.
Lục Trình Dương nhìn cô xách túi mua hàng từ từ đi đến thang máy nhưng cũng không có đuổi theo, anh đứng tại chỗ một lúc lâu cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của cô thì mới rời đi.
…
Tô Thậm thấy Tô Tầm xách ba túi mua hàng lớn về nhà thì kinh ngạc, sau đó thấy đôi môi đỏ thắm của cô có chút dị thường, anh nhớ lại lời nói lúc nãy của đầu xoăn nhỏ, nhịn không được nhíu mày hỏi: "Vừa rồi người đưa em về có phải là anh ta hay không?"
Tô Tầm để đồ xuống, nhìn thoáng qua Tô Tiểu Tông thấy cu cậu đang vui mừng cầm một hộp sữa thì nhàn nhạt nói vâng một tiếng rồi lấy ra nguyên liệu nấu ăn đi vào phòng bếp.
Tô Thậm đã quen với thái độ như vậy của cô rồi, mấy năm nay mặc kệ anh hỏi như thế nào về chuyện bố của Tô Tiểu Tông thì miệng của cô đều như khóa kéo ấy, kiên quyết không nói một lời, nên cho đến bây giờ người đàn ông kia trông như thế nào anh cũng không biết.
Trời cũng đã muộn nên Tô Tầm và Tô Tiểu Tông ở lại chỗ của Tô Thậm luôn, căn nhà này có ba phòng, hai phòng ngủ, một phòng dùng làm thư phòng, Tô Tầm và Tô Tiểu Tông ngủ ở phòng khách; đã lâu lắm rồi Tô Tiểu Tông không được ngủ cùng mẹ nên lần này bé hết sức vui mừng, không chê đây là nhà của cậu một chút nào cả.
"Mẹ ơi, tại sao mẹ lại gạt chú kia? Chú ấy là người xấu sao?" Tô Tiểu Tông ôm lấy cánh tay mẹ mơ mơ màng màng hỏi, bé rất mệt nhưng vẫn còn muốn nói chuyện với mẹ.
Tô Tầm sờ đầu của bé: "Bởi vì, bởi vì …" Quả thật Tô Tầm không biết nên trả lời như thế nào, đợi mãi cũng không thấy tiểu tử truy vấn nữa, cô cúi đầu nhìn thì phát hiện ra nhóc con đã ngủ rồi.
Bởi vì cô không muốn cho anh nhận ra Tô Tiểu Tông, anh là người xấu, đã từng đối với cô tốt nhất nhưng cũng là xấu nhất đối với cô.
Sáng hôm sau tỉnh lại có chút muộn, cũng may Tô Thậm để lại chìa khóa xe cho cô. Lúc cô học năm ba, Lục Trình Dương đề nghị cô đi thi bằng lái, cô liền ngoan ngoãn nghe lời nhưng lúc đó cô làm biếng không chịu học cho nên đến năm tư, lúc sắp tốt nghiệp cô mới có được cái bằng lái xe.
Tô Thậm từng nói muốn mua cho cô một chiếc xe nhưng cô từ chối, căn nhà cô đang ở hiện nay cũng là do anh trả tiền, việc sửa lại nhà cô cũng còn phải đi vay mượn. Lúc trước cùng Chu Hiểu Tình mở tiệm có dư chút tiền nhưng hết sức vất vả, giờ làm việc không ổn định lại không có cuối tuần, một tháng ít nhất phải đi vùng khác lấy hàng hai lần, vừa đi một chuyến chính là hai, ba ngày nên không có thời gian chăm sóc Tô Tiểu Tông.
Lúc đấy cô cảm thấy rất thua thiệt, cùng với lòng nhiệt tình với ngành quảng cáo nên cô mới quyết định đến Khải Sâm đi làm.
Tiền lương đi làm không thể so với mở tiệm được nhưng thời gian phân phối rất khá, ngoại trừ thỉnh thoảng phải làm thêm giờ thì Tô Tầm rất hài lòng với tình trạng như hiện nay, nàng nghĩ nếu như không có sự xuất hiện của Lục Trình Dương thì cuộc sống của cô trôi qua rất tốt.
Tô Tầm phải mất thời gian rất lâu mới đỗ được xe, đi đến cửa thang máy thì cũng có mấy người đang đợi, trong đó có một người là Lục Trình Dương, thân ảnh cao lớn rắn rỏi thật chói mắt trong đám người, có người thấy cô thì gọi một tiếng, Lục Trình Dương nghe thấy thì xoay người nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.
"Chào buổi sáng." Cô đơn giản lên tiếng chào hỏi, những người này đều là nhân viên của Khải Sâm nhưng nghiệp vụ khác nhau, vừa rồi người gọi cô là làm việc cùng phòng, đứng bên cạnh cô ta là Hạ Uyển Ương.
Hạ Uyển Ương nhìn cô một cái, nhẹ nhàng hỏi một câu: "Tô Tầm, cô mới mua xe à?"
"Không có, xe của anh trai tôi." Tô Tầm đứng sau lưng bọn họ, cô không thèm để ý đến ánh mắt mãnh liệt kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!