Ngày hôm sau Tô Tầm tỉnh lại có chút hoảng hốt, theo thói quen đưa tay lên bàn sờ điện thoại di động lại không thấy, lúc này cô mới nhớ ra hình như điện thoại đang còn để trong túi.
Vội vàng đứng lên lấy điện thoại đi sạc pin, sau khi khởi động máy mới biết là đã tám giờ rưỡi rồi, cô ảo não vỗ trán một cái …
Nhà trẻ sẽ đóng cổng lúc chín giờ nên căn bản là không kịp rồi, hôm nay không thể đưa Tô Tiểu Tông đi nhà trẻ được mà cô đi làm cũng muộn.
Có vài tin nhắn tới, Tô Tầm mở ra xem, có sáu tin nhắn báo gọi nhỡ đều là của một số xa lạ tối hôm qua gọi cho cô, cô không một chút nghi ngờ liền khẳng định số điện thoại này là của Lục Trình Dương, tay cầm điện thoại có một chút cứng, một lúc sau mới mở cái tin nhắn cuối cùng ra đọc.
"Tầm Tầm, từ đầu đến cuối chỉ có mình em để ý mà thôi, em đã đánh giá thấp tình cảm của anh cũng như lòng bao dung của anh với em." – Mục Viễn.
Cái tin nhắn này làm cho Tô Tầm có cảm giác nội tâm của mình bị phơi bày trước mặt người khác, cô nhíu mày để di động xuống rồi đi vào căn phòng cách vách xem Tô Tiểu Tông thế nào.
Đẩy cửa phòng ra mới phát hiện bé đã rời giường rồi, mỗi tối Tô Tầm sẽ để quần áo ngày hôm sau bé mặc lên đầu giường, lúc này bé đang cầm áo T
-shirt chui qua đầu, nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu nhìn lướt qua, ngoan ngoãn báo cáo: "Mẹ, bụng con không còn khó chịu nữa."
Rất nhanh Tô Tiểu Tông đã tự mình mặc quần áo xong, Tô Tầm chỉnh sửa lại quần áo cho bé, nói xin lỗi với bé: "Tiểu Tông, tối qua mẹ quên sạc điện thoại nên đồng hồ báo thức không kêu, hôm nay chúng ta không đi nhà trẻ được rồi."
Tô Tiểu Tông rất thích đi nhà trẻ nên nghe mẹ nói như thế thì khuôn mặt có chút không vui. Tô Tầm suy nghĩ một chút rồi quyết định: "Bây giờ mẹ dẫn con đi mua đồng hồ báo thức, buổi chiều sẽ dẫn con đến chỗ dì Hiểu Tình, tan tầm mẹ sẽ đến đón con được không?"
Căn nhà này là Tô Thậm mua, cuối năm ngoái mới sửa xong nên đầu năm hai mẹ con mới chuyển vào. Lúc trước dọn nhà không cẩn thận làm đồng hồ báo thức rơi bể mất, Tô Tầm bận rộn nhiều việc nên cũng quên mua.
Khuôn mặt đang không vui của Tô Tiểu Tông lập tức tươi cười: "Được ạ."
Tô Tầm gọi điện cho Triệu Cần Cần, bảo cô xin phép hộ mình.
Triệu Cần Cần nhớ tới chuyện ngày hôm qua nên thử dò xét mở miệng: "Tầm Tầm, không phải là em cố ý tránh giám đốc Lục nên mới xin nghỉ chứ?"
"Không phải, buổi chiều em sẽ đi làm." Tô Tầm có chút bất đắc dĩ trả lời.
"Vậy cũng được, buổi chiều em đến sớm một chút, giám đốc vừa mới nhậm chức mà em đã xin nghỉ, chị sợ sau này đồng nghiệp sẽ nhìn ra em và giám đốc Lục có quan hệ, sẽ bàn tán về em." Triệu Cần Cần nghiêm túc dặn dò Tô Tầm.
"Vâng, em hiểu mà." Tô Tầm trả lời có chút không đếm xỉa tới, buổi chiều cô sẽ đi tìm Lục Trình Dương nói chuyện nghỉ việc, người đã đi còn sợ người khác bàn tán sao?
…
Lục Trình Dương đang lật xem những dự án quảng cáo Tô Tầm viết trong một năm nay, nghe Triệu Cần Cần nói xong thì nhìn cô, trực tiếp hỏi: "Cô ấy ở đâu?"
Trên mặt Triệu Cần Cần xẹt qua một tia ân hận, cô tại sao ngu xuẩn đến mức dùng lý do thân thể không thoải mái để xin nghỉ cho Tô Tầm chứ?
"Tôi … không rõ." Lần đầu tiên Triệu Cần Cần cảm thấy áp lực khi nói dối, trong cái nhìn chăm chú của Lục Trình Dương thì cô đành phải buông bỏ vũ khí đầu hàng: "Giám đốc Lục, kỳ thật tôi biết Tầm Tầm ở đâu nhưng tôi không thể nói cho anh biết được, nếu không Tầm Tầm sẽ giận tôi."
Lục Trình Dương nhìn cô một cái, cũng không có làm khó cô, nhàn nhạt nói: "Tôi biết rồi, cô đi ra ngoài trước đi."
Trước khi đi Triệu Cần Cần lén nhìn bàn tay trái đang quấn băng của Lục Trình Dương, cô có cảm giác người đàn ông này không đơn giản, cô cảm thấy lo lắng thay cho Tầm Tầm.
Phòng làm việc rất nhanh rơi vào yên tĩnh, chỉ còn có tiếng lật giấy.
Lục Trình Dương nhìn cái đơn xin nghỉ việc kia, một lần nữa lấy điện thoại ra gọi vào dãy số tối qua, nghe thấy tiếng chuông vang lên thì không tự chủ được nín thở.
Cho đến khi tiếng chuông kết thúc thì điện thoại cũng không có người nghe.
…
Tô Tiểu Tông đứng ở cửa ngước đầu khờ dại hỏi: "Tại sao mẹ lại không nhận điện thoại ạ?"
Tô Tầm bỏ điện thoại vào trong túi xách, suy nghĩ một chút rồi nói: "Số này mẹ không biết, chắc là người ta gọi nhầm."
"Vâng." Tô Tiểu Tông xoay người mở cửa, như một thân sĩ nhỏ dựa người vào cửa nhường cho mẹ đi ra ngoài trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!