Chương 49: (Vô Đề)

Lần đầu tiên Lục Trình Dương dẫn đứa nhỏ đi dạo phố, phải nói là sau khi anh và Tô Tầm chia tay thì anh không hề đi dạo phố nữa, cần gì thì trực tiếp mua xong liền rời khỏi.

Tô Tiểu Tông còn quen thuộc với trung tâm thương mại hơn cả anh, cu cậu chỉ vào một cửa hàng thời trang trẻ em: "Bố ơi, mẹ hay đưa con đến đây mua quần áo."

Thật sao? Lục Trình Dương dắt Tô Tiểu Tông đi vào, nhân viên cửa hàng liền đền gần, cười híp mắt hỏi: "Tiên sinh, tôi có thể giúp gì không?" Nhìn dáng vẻ tuấn tú của ông bố này chắc chắn không biết chọn đồ, chỉ cần giới thiệu vài bộ đẹp mắt đắt tiền thì đối phương sẽ mua ngay.

Lục Trình Dương liếc người nhân viên một cái: "Không cần."

Sau khi quan sát chiều cao của Tô Tiểu Tông, Lục Trình Dương lấy một bộ quần áo nhìn có chút thuận mắt rồi dẫn con trai đi vào phòng thử đồ; áo sơ mi nhỏ ngắn tay màu trắng, quần ngắn màu đen, giống như áo trắng quần đen mà Lục Trình Dương đang mặc trên người. Tô Tiểu Tông nhìn hình dáng bé nhỏ của mình và thân hình cao lớn của bố ở trong gương, vui vẻ chỉ vào bộ quần áo mới trên người: "Bố ơi, con thích bộ này."

Xem ra ánh mắt của mình cũng rất chuẩn, Lục Trình Dương nhíu mày rồi chọn thêm mấy kiểu khác có cùng số đo nữa, vuốt mái tóc xoăn của con trai: "Đi thôi."

Tô Tiểu Tông sợ ngây người, đây là lần đầu tiên mua quần áo nhanh như vậy.

Chỉ mất mười mấy phút, Tô Tiểu Tông mặc quần áo mới được Lục Trình Dương bế ra khỏi cửa hàng quần áo. Tô Tiểu Tông cúi đầu nhìn túi mua hàng trên tay bố mình rồi ôm cổ Lục Trình Dương, hôn lên cái cằm của anh một cái: "Bố thật là giỏi, mẹ mua đồ lâu hơn bố rất nhiều."

Thỉnh thoảng Tô Tầm có chút rối rắm khi mua đồ, Lục Trình Dương vỗ đầu con trai nói: "Không được chê mẹ."

Tô Tiểu Tông: "…" Bé không có chê mẹ mà!

Cả ngày chủ nhật, Lục Trình Dương đều dẫn Tô Tiểu Tông đi mua đồ, trong nhà có con nít nên cần rất nhiều thứ, lúc trước mua nhà là do Tần Sâm giúp, trang hoàng theo phong cách Tô Tầm thích, trong phòng trẻ em ngoại trừ có một bức tranh đầy màu sắc thì không còn gì cả.

Nếu sau này Tô Tầm và con trai dọn đến đây thì Tô Tiểu Tông chắc chắn sẽ ngủ ở phòng trẻ em; trước đây Tô Tiểu Tông ngủ chung với Tô Tầm nhưng sau này cu cậu phải ngủ một mình.

Khi Tô Tiểu Tông biết bố muốn mua giường nhỏ, chăn nhỏ, bàn nhỏ … cho mình thì rất vui, cu cậu càng ngày càng thích bố, càng ngày càng tin tưởng bố không giống như lời người dì xấu xa kia đã nói là bố không thích mình; ngược lại, cu cậu cảm thấy bố giống như lời mẹ đã nói là bố thích bé nhất.

Trên đường về nhà, Tô Tiểu Tông ngồi trên ghế an toàn ở ghế sau, vừa chơi gậy phép thuật mới mua vừa gọi một tiếng: "Bố ơi."

Lục Trình Dương nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, đôi mắt sắc thâm trầm, không chút để ý trả lời: "Sao con?" Chiếc xe phía sau đi theo anh từ trưa đến giờ, may là Tô Tầm không ở cùng với anh.

"Bố ơi." Tô Tiểu Tông lại gọi thêm một tiếng, "Bố thích con không?"

"Thích." Trong mắt Lục Trình Dương là ý cười, từ hôm qua đến giờ con trai đã hỏi vấn đề này rất nhiều lần rồi.

Tô Tiểu Tông nghe được câu trả lời thì hài lòng thỏa mãn, cúi đầu chơi gậy phép thuật.

Tô Tầm liên tục ở nhà Chu Hiểu Tình. Chu Hiểu Tình vừa mới chuyển nhà nên có rất ít người biết chỗ này, cho dù có người muốn tra nhưng ngay lập tức cũng không tra ra được.

Không biết Lục Trình Dương đã dùng cách gì để dỗ Tô Tiểu Tông, cô ở nhà Chu Hiểu Tình mấy ngày nhưng Tô Tiểu Tông cũng không khóc lóc muốn cô về, chỉ là mỗi lần gọi điện cho cô đều có chút ủy khuất, xem ra Lục Trình Dương đã hoàn toàn dỗ được con trai rồi.

Những bài viết trên mạng và blog đã hoàn toàn biến mất, mấy ngày nay coi như sóng yên biển lặng nên Tô Tầm cho là mình đã có thể khôi phục lại cuộc sống bình thường rồi.

Tuy nhiên trên mạng lại có bài viết mới, còn khốc liệt hơn rất nhiều so với lần trước. Lần này trực tiếp đăng lên tờ đơn cô ký tên muốn phá thai năm xưa, thời gian địa điểm rõ ràng, còn nói Tô Tầm lẳng lơ ong bướm, một mình sinh con nuôi con. Tô Tiểu Tông lại trở thành con riêng của một đại gia, lúc Tô Tầm học đại học được đại gia kia bao dưỡng.

Phần lớn mọi người đều bình luận là Mục Viễn bị mù hay sao mà lại để ý đến một người phụ nữ dâm đãng như vậy?

Lục Trình Dương nhìn thấy bài viết này thì tức giận đến nỗi thiếu chút nữa là đập luôn máy tính. Anh đi đến bộ phận PR tìm quản lý, vài ngày rồi không có động tĩnh gì nên tất cả mọi người đều nghĩ là chuyện này đã qua, không ngờ lại xuất hiện. Lần này quản lý PR đã trực tiếp để cho nhân viên kỹ thuật hack máy tính của những người kia.

Quản lý bộ phận PR nói: "Những bài viết này đều có IP ở thành phố S."

Lục Trình Dương biết việc này đại khái do anh mà ra, anh chợt nhớ tới ngày đó Trình Nhiễm gào lên với anh: "Lục Trình Dương, anh sẽ hối hận."

"Nơi này nhờ anh, tôi phải đi ra ngoài một chuyến." Lục Trình Dương nói xong liền xoay người xuống lầu.

Lục Trình Dương đi đến nhà của Trình Nhiễm. Dường như Trình Nhiễm đã đoán là anh sẽ đến, chuông cửa vừa vang lên mấy giây thì cô ta đã mở cửa, khiêu khích nhìn anh: "Thế nào? Anh đến để xin lỗi em sao?"

Lục Trình Dương nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh xảo của Trình Nhiễm, hơn một lần cô ta đã nói là yêu anh nhưng anh quả thật không biết cô ta yêu anh cái gì, cô ta đã làm rất nhiều chuyện phải nói là rất điên cuồng với anh. Lúc anh thê thảm nhất, thậm chí ngay cả chỗ để ngủ cũng không có, giống như kẻ lang thang ngủ bờ ngủ bụi ở công viên thì Trình Nhiễm lại gọi đến một đám người đến đánh anh, cuối cùng cô ta xuất hiện trước mặt anh, cao ngạo nói với anh: "Lục Trình Dương, chỉ cần anh ở cùng với em thì người Giang gia nể tình bố mẹ em sẽ không hành hạ anh nữa, anh có thể đi làm giống như trước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!