Chương 45: (Vô Đề)

Tô Tầm vẫn còn đang ở trạng thái mờ mịt nên căn bản không nghe thấy Lục Trình Dương nói gì, tối hôm qua đã một đêm không ngủ nên tinh thần đã mệt mỏi cực độ, sáng sớm hôm nay tìm được Tô Tiểu Tông thì cả người cô mới thả lỏng, căn bản cô không đoán được lại chạm trán với một đám phóng viên ở dưới lầu nhà mình như vậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tiểu Tông cũng mờ mịt giống Tô Tầm, có chút bất an cọ cọ vào cái cổ của cô, nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi …"

Lục Trình Dương nhìn một lớn một nhỏ qua kính chiếu hậu, đôi mắt vừa sắc vừa trầm xuống vài phần, những phóng viên kia đặt câu hỏi rất ác liệt xảo trá, rõ ràng là đã có chuẩn bị từ trước, là nhắm vào anh hay là nhắm vào cô đã không còn quan trọng nữa, cuối cùng bọn họ đã cùng nhau đối mặt.

"Mẹ không sao, chỉ có hơi mệt một chút thôi." Tô Tầm phát hiện ra sự bất an của Tô Tiểu Tông, vươn tay ôm lấy con trai rồi nhìn về phía Lục Trình Dương: "Anh đang đưa chúng tôi đi đâu vậy?"

Gặp đèn đỏ, Lục Trình Dương xoay người nhìn cô: "Trước tiên cứ về nhà anh đã, nghỉ ngơi một ngày, những chuyện khác để anh giải quyết."

Tại sao phải về nhà cùng anh chứ? Tô Tầm không vui: "Anh đưa tôi đến chỗ anh tôi đi."

Lục Trình Dương cau mày, nói thẳng: "Không được, trừ phi em muốn dẫn những phóng viên kia đến chỗ anh trai em."

Tô Tầm im lặng, bây giờ trong đầu cô rất loạn; đầu tiên là việc Tô Tiểu Tông mất tích, tiếp theo là vòng vây của đám phóng viên. Tô Tầm nhìn Lục Trình Dương, nhàn nhạt hỏi: "Những phóng viên đó cũng là do anh trêu chọc đến hay sao?"

"Về nhà rồi nói sau." Lục Trình Dương không trả lời bởi vì anh cũng không xác định, đạp chân ga lái xe đi.

Tô Tầm cũng ý thức được trước mặt trẻ nhỏ không thích hợp nói những việc này nên không hỏi nữa.

Lục Trình Dương dẫn Tô Tầm và Tô Tiểu Tông từ trong garage tầng hầm đi ra, trên đường đi ngang qua phòng quản lý tài sản của chung cư thì bước chân của anh dừng lại, giữ chặt Tô Tầm: "Đợi chút." Anh không nói gì mà ôm vai cô đi vào.

Tô Tầm cho là anh có việc cần làm nên cũng không nói gì, ngồi ở sofa bên ngoài cùng với Tô Tiểu Tông chờ anh. Tô Tiểu Tông biết rõ đây là chỗ ở của bố nên trong lòng có chút buồn, quả nhiên là bố mẹ đã ly hôn rồi, bố có nhà của chính mình nên không ở chung với mẹ con bé.

"Mẹ ơi …" Tô Tiểu Tông gãi gãi vào lòng bàn tay Tô Tầm, thân thể nhỏ bé cựa quậy trên sofa, rõ ràng là rất bất an, tay che miệng nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta đến ở nhà của bố sao?"

Tô Tầm học theo con trai, gãi gãi vào lòng bàn tay nhỏ nhắn của bé, nhỏ giọng hỏi: "Vậy con có muốn ở đây không?" Cô và Lục Trình Dương đã nói qua, cuối tuần anh có thể đón Tô Tiểu Tông đến ở cùng vào hai ngày cuối tuần; vừa vặn hôm nay là thứ bảy, nếu như Tô Tiểu Tông đồng ý thì sau khi thu xếp ổn thỏa cho con trai, cô sẽ đi.

Tô Tiểu Tông ngửa đầu nhìn cô: "Vậy còn mẹ thì sao?"

Lúc này Lục Trình Dương từ căn phòng kế bên đi ra đi về phía hai mẹ con, khóe môi nhẹ cong: "Cần hai mẹ con giúp một chuyện."

Tô Tầm không rõ có chuyện gì: "Giúp cái gì?"

Tô Tiểu Tông lắc đầu, còn chưa kịp nói thì đã được Lục Trình Dương bế lên, cu cậu lộ ra vẻ mặt bối rối, có chút không biết làm sao nhìn về phía Tô Tầm. Lần này Tô Tầm gải vờ như không nhìn thấy, để cho Lục Trình Dương tự mình giải quyết vấn đề giữa anh và Tô Tiểu Tông.

Tô Tiểu Tông bị mẹ phớt lờ, ngây ngốc để cho Lục Trình Dương bế đi, Tô Tầm cũng đi theo bên cạnh. Sau khi vào phòng, Lục Trình Dương cầm lấy ngón cái bàn tay trái của cô ấn vào máy quét vân tay, Tô Tầm nhíu mày: "Anh làm gì vậy?"

Nhân viên phụ trách nhắc nhở: "Ấn thêm một lần nữa đi."

Ngón tay cái lại bị anh đè lại ấn xuống một lần nữa, nhân viên phụ trách: "Được rồi."

Lục Trình Dương buông tay ra, cười nói: "Lưu lại dấu vân tay."

Tô Tầm nhìn thấy văn kiện trên bàn có chữ ký của anh, chân mày cô nhíu lại thật sâu, tại sao cô phải lưu lại dấu vân tay chứ? Cũng không phải nhà cô mà!

Tiếp theo là Tô Tiểu Tông với khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngơ ngác bị bố bóp lấy đầu ngón tay nho nhỏ ấn xuống, cả người cu cậu đều khẩn trương, nghiêng đầu nhìn Tô Tầm, nhỏ giọng gọi: "Mẹ ơi …"

Tô Tầm sờ đầu con trai: "Không sao, mẹ ở đây."

Sau khi Tô Tiểu Tông cũng lưu lại dấu vân tay thì Lục Trình Dương giống như là thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tô Tầm cười, đôi mắt sắc trở nên mềm mại: "Được rồi, về nhà thôi."

Về nhà, nói xong hai người đều ngẩn người. Tô Tầm cúi đầu không nói lời nào nhưng nụ cười trên mặt Lục Trình Dương không giảm, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng thẳng của Tô Tiểu Tông: "Đi thôi."

Lục Trình Dương kéo tay Tô Tiểu Tông, dạy cu cậu cách mở cửa: "Sau này chỉ cần ấn ngón tay lên đây thì cửa sẽ mở ra."

Tô Tiểu Tông nhìn cánh cửa do chính ngón tay mình ấn lên mở ra thì ánh mắt sáng rực lên nhưng bỗng nhiên lại nghĩ đến lời nói của người dì xấu xa kia thì đôi mắt lại trở nên âm u, bố cũng không biết là có bé trên đời, bé là do mẹ lén sinh ra.

Bố không cần mẹ, cũng không cần bé.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!