Chương 44: (Vô Đề)

Lục Trình Dương một đường đua xe từ sân bay chạy về, lúc đến bên cạnh Tô tầm đã là hơn một giờ sáng. Tô Tầm ngồi ở một bồn hoa ven đường, yên tĩnh cúi đầu, Mục Viễn cùng với Tô Thậm và Triệu Cần Cần đều ở bên cạnh.

Chỉ nhìn từ xa cũng có thể cảm giác được sự khổ sở và tuyệt vọng của cô, trong lòng anh bỗng nhiên cảm thấy rất đau, bước nhanh qua.

Tô Tầm đang nhìn chăm chú vào ảnh chụp của Tô Tiểu Tông ở trong điện thoại, đột nhiên bị một sức mạnh kéo về phía trước, thân thể bị một người ôm vào trong ngực, vừa gấp gáp lại vừa ấm áp.

"Thực xin lỗi." Giọng nói khàn khàn quen thuộc vang lên ở bên tai, đôi mắt Tô Tầm đột nhiên đỏ lên, tất cả khổ sở và tuyệt vọng vào thời khắc này giống như đã tìm được chỗ dựa. Tô Tiểu Tông là con của bọn họ, cho dù Tô Tiểu Tông chưa mở miệng gọi anh là bố nhưng cô tin anh cũng giống như cô, cũng lo lắng cho con trai như cô vậy.

Lục Trình Dương dường như cảm nhận được tâm lý của Tô Tầm, cánh tay ôm cô thật chặt, nhỏ giọng nói: "Tầm Tầm, giao chuyện này cho anh, anh sẽ sớm đem Tô Tiểu Tông về."

Tô Tầm không lên tiếng, cô không biết phải tin tưởng Lục Trình Dương như thế nào, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng tìm được Tô Tiểu Tông mà thôi.

Nhìn hai người đang ôm nhau đứng chung một chỗ, sắc mặt Mục Viễn rất khó coi, tay nắm chặt từ từ rũ xuống bên người, Tô Tiểu Tông là con của bọn họ, có một số việc anh không thể làm gì được huống hồ bây giờ anh và Tô Tầm còn chưa ở cùng nhau nên anh không có tư cách ngăn cản Lục Trình Dương ôm cô.

Lục Trình Dương buông Tô Tầm ra, dư quang nhìn thấy sắc mặt khó coi của Mục Viễn, anh xoay người nhìn về phía bọn họ: "Mọi người đi về nghỉ ngơi trước đi, cứ ở chỗ này cũng không phải là cách."

Triệu Cần Cần nhỏ giọng nói: "Giám đốc Lục, thực xin lỗi … Tiểu Tông lạc mất lúc đang ở bên cạnh tôi, không tìm thấy bé thì tôi không an lòng…"

"Chuyện này không liên quan gì đến cô, bọn họ là nhắm vào tôi." Sắc mặt Lục Trình Dương trầm xuống, có thể lần này ở thành phố S anh đã chọc đến người của Giang gia, Trình Nhiễm lại không nhận điện thoại của anh, điều này hết sức khả nghi, bây giờ anh có thể xác định Tô Tiểu Tông đang ở trong tay họ.

"Cậu nói cái gì? Nhằm vào cậu là có ý gì?" Tô Thậm lập tức hỏi, có chút tức giận.

Tô Tầm ngẩng đầu nhìn Lục Trình Dương, thấy thần sắc của anh ngưng trọng thì đáy lòng mơ hồ nhớ đến điều gì, nắm lấy áo sơ mi của anh, vội vàng nói: "Có phải là Trình Nhiễm hay không?" Trình Nhiễm thích Lục Trình Dương nhưng bây giờ anh lại đi theo cầu hòa với cô ...

Lục Trình Dương rũ mắt xuống nhìn cô: "Anh chỉ biết là nhắm vào anh, không xác định là Tô Tiểu Tông có ở trên tay Trình Nhiễm hay không."

Nghe vậy Tô Tầm mở to hai mắt nhìn anh, đẩy anh ra, la lên với anh: "Cái gì mà không xác định chứ? Trình Nhiễm là do anh trêu chọc vào, nếu như Tô Tiểu Tông xảy ra chuyện gì thì anh có khác gì gián tiếp hại chết con trai của mình chứ? Tại sao anh trở lại?! Nếu như không phải vì anh thì tại sao Trình Nhiễm lại đến quấy rầy cuộc sống của tôi và Tiểu Tông chứ!

Làm sao Tiểu Tông có thể mất tích được!"

Trình Nhiễm, Trình Nhiễm, lại là vì Trình Nhiễm, Tô Tầm chưa bao giồ cảm thấy ghét một người đến vậy, không trách được vừa rồi anh nói xin lỗi với cô, thì ra anh đã biết.

Ánh mắt Lục Trình Dương âm u, Tô Tầm nói không sai, chuyện này đúng là do anh mà ra.

Tô Thậm tiến lại gần anh, lạnh giọng hỏi: "Ý của cậu là sao? Nhắm vào cậu là sao? Trình Nhiễm là ai? Phụ nữ bên ngoài của cậu sao?" Lúc trước Tô Tầm tốt nghiệp quay về cũng không nói gì. Ngoài việc đối phương ở bên ngoài làm chuyện có lỗi với cô thì anh không nghĩ ra lý do gì khiến bọn họ có thể tách ra, huống hồ lúc ấy còn có đứa nhỏ nữa.

"Những chuyện này nói ra rất dài, tìm được Tô Tiểu Tông rồi tôi sẽ giải thích tất cả." Lục Trình Dương nhìn Tô Tầm, trầm ổn mà mạnh mẽ nói: "Nhưng có một điều, tôi không có người phụ nữ nào khác ngoại trừ Tô Tầm."

Tô Tầm xoay mặt đi.

"Trước tiên tìm được Tô Tiểu Tông quan trọng hơn." Mục Viễn cau mày nói, nhìn về phía Lục Trình Dương: "Anh có thể tìm được Trình Nhiễm không?"

"Trình Nhiễm vẫn ở khách sạn." Nói cách khác, chỉ cần tìm được khách sạn cô ta đang ở thì sẽ tìm thấy cô ta. Chắc chắn Trình Nhiễm sẽ không ở khách sạn bình thường nên phạm vi tìm kiếm sẽ thu nhỏ lại, Lục Trình Dương nhìn Mục Viễn: "Chuyện này tự tôi sẽ xử lý, đã làm phiền cậu rồi."

Cho nên bây giờ anh ta đã trở lại nên không làm phiền anh nữa? Khóe miệng Mục Viễn nhếch lên tia cười lạnh: "Tôi cũng không phải là giúp anh."

Lục Trình Dương không nói gì nữa, xoay người nhìn Triệu Cần Cần hỏi: "Sau khi cô đón Tô Tiểu Tông từ nhà trẻ thì có cảm giác được có người theo dõi hay không?"

Triệu Cần Cần suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không có, chúng tôi liên tục ở những chỗ khác nhau nên không phát hiện được."

Tìm được khách sạn Trình Nhiễm ở là chuyện hơn một tiếng sau, Trình Nhiễm chưa trả phòng nhưng người cũng không có ở đó.

Cảnh sát ở bên cạnh cũng đang cố gắng tìm manh mối, từ camera giám sát cũng không phát hiện được gì, còn có một khả năng là Tô Tiểu Tông không bị mang đi xa, chắc đang ở xung quanh khu vực mất tích.

"Có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?" Lục Trình Dương nhỏ giọng hỏi, trong đáy mắt của Tô Tầm là sự mệt mỏi và lo âu không thể che giấu được, lại chạy đi chạy lại cả đêm nên tinh thần và thân thể của cô đã mệt mỏi đến cực hạn.

"Không cần, tôi muốn chờ Tô Tiểu Tông về." Tô Tầm hết sức kiên quyết, trời sắp sáng rồi, cô rất sợ Tiểu Tông bị tổn thương, bé còn nhỏ như vậy … chắc chắn là rất sợ.

Lục Trình Dương nắm chặt tay cô, giọng nói hơi khàn: "Em ở đây chờ anh, anh đi tìm con."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!