Chương 42: (Vô Đề)

Trước kia Tô Tiểu Tông không biết hình dáng của bố như thế nào nên mỗi lần nghĩ tới bố thì trong đầu chỉ có một bóng dáng cao lớn, bất quá bé cảm thấy không sao cả bởi vì bé có cảm giác, cảm giác là bố rất nhanh sẽ về nhà. Bây giờ thì bé đã biết rõ hình dáng của bố rồi nên mỗi lần nghĩ đến bố thì trong đầu không chỉ là một bóng dáng cao lớn nữa.

Tô Tiểu Tông không yên lòng ngồi trên thảm trải sàn chơi đồ chơi, vừa chơi vừa nghĩ đến bố.

Một lát sau, cu cậu nhịn không được vứt đồ chơi trong tay xuống thảm, chạy bịch bịch đến trước mặt Tô Tầm. Tô Tầm đang tra tài liệu, thấy dáng vẻ Tô Tiểu Tông bóp ngón tay muốn hỏi chuyện thì trong lòng cảm thán "rốt cuộc cũng đã đến".

Bỏ công việc trong tay xuống, Tô Tầm biết rõ còn cố hỏi: "Sao vậy con? Muốn đi ra ngoài chơi sao?" Hôm nay là cuối tuần, cô định buổi tối dẫn con trai ra ngoài đi dạo.

Đầu tiên Tô Tiểu Tông gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Không phải … mẹ ơi … cái kia …" Cu cậu có chút không nói nên lời, rốt cuộc là gọi bố hay là chú đây, muốn gọi bố nhưng có chút thẹn nên cu cậu gọi không được.

Tô Tầm khích lệ nhìn con trai: "Sao? Con muốn nói gì nào?"

Tô Tiểu Tông cúi đầu, có chút khổ sở: "Mẹ ơi, con, con … sao chú kia không đến tìm con …" Cậu nhóc hết sức lo lắng, có phải bố lại đi công tác ở một nơi rất xa rồi không, phải lâu lắm mới về?

Tô Tầm cười, vươn tay ôm con trai: "Mấy ngày trước bố gọi điện đến muốn nói chuyện với con, không phải là con không muốn nói chuyện với bố sao?" Lục Trình Dương còn ở thành phố S, mấy ngày nay, mỗi ngày đều gọi điện hỏi thăm tình hình của Tô Tiểu Tông, muốn nói chuyện với con trai nhưng mỗi lần như vậy Tô Tiểu Tông đều chạy mất.

Sự việc đã đến bước này rồi nên hiện tại Tô Tầm phải đứng về phía Lục Trình Dương, làm cho Tô Tiểu Tông nhanh chóng tiếp nhận anh nhưng cô sẽ không nói tốt giúp Lục Trình Dương cũng sẽ không nói đến chuyện trước kia, cô chỉ là muốn thỏa mãn nguyện vọng muốn có bố của Tô Tiểu Tông mà thôi.

"Con muốn bố tới thăm con sao?" Tô Tầm hỏi con trai.

"Trước kia chú đều đến, bây giờ … tại sao lại không đến nữa?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tiểu Tông chau lại thành dáng vẻ u buồn, có phải do ngày đó bé không để ý đến bố cho nên bố cũng không đến gặp bé nữa hay không?

Đó chính là muốn Lục Trình Dương đến rồi, Tô Tầm cười cười, không ngờ việc con trai nghĩ đến bố lại không được tự nhiên như vậy: "Bố đi công tác rồi, chắc là ngày mai sẽ về, bố nói sau khi trở về sẽ đến thăm con, con có đồng ý cho bố đến không?"

Tô Tiểu Tông đưa tay lên che mặt, nhỏ giọng nói: "Vâng ạ."

Nhưng ngày hôm sau Lục Trình Dương cũng chưa có trở lại nên Tô Tiểu Tông có chút mất mát.

Mãi đến chiều thứ sáu tuần kế tiếp Lục Trình Dương mới gọi điện nói cho Tô Tầm biết là tối hôm nay anh về, cùng lúc đó Lâm Đan đem về một tin tốt là công ty đã giành được quyền quảng cáo cho "Ưu Việt". "Ưu Việt" là một trang web mua sắm, nghe nói là mới thành lập hồi đầu năm, đến bây giờ mới dần dần ổn định. Nếu một trang web mua sắm muốn có chỗ đứng thì nhất định phải chi mạnh tay cho quảng cáo, đây là dự án lớn đầu tiên mà Tấn Mại tiếp nhận, trước đó hầu như chỉ là các dự án nhỏ.

Sau khi Lâm Đan tuyên bố tin này xong thì cả phòng làm việc đều hân hoan, có người ồn ào: "Giám đốc Lâm, mời cơm đi thôi, hì hì."

Có người khởi đầu nên mọi người bắt đầu rối rít ồn ào, Lâm Đan cười cười: "Đó là đương nhiên, tối nay mọi người cứ thoải mái ăn uống và ca hát, tôi mời."

Đây là lần liên hoan đầu tiên ở công ty mới nên Tô Tầm không tiện từ chối nên chỉ có thể gọi điện cho Tô Thậm nhờ anh đến đón Tô Tiểu Tông nhưng Tô Thậm nói: "Không được, tối nay anh phải họp, chắc khoảng bảy giờ mới xong được, em nhờ Cần Cần đón đi, họp xong anh sẽ đến chỗ cô ấy đón đầu xoăn nhỏ."

Tô Tầm thử dò xét hỏi: "Không phải là chị ấy không để ý đến anh sao?" Lần trước ở sân bay, sau khi Triệu Cần Cần biết Tô Thậm là anh trai của cô thì tâm trạng không thoải mái. Sau này cô hẹn gặp nói chuyện với Triệu Cần Cần mới biết được thì ra đàn anh suốt ngày gửi thư cho Triệu Cần Cần hồi học đại học chính là anh trai của mình, còn tại sao lại chia tay thì Triệu Cần Cần không nói, điều này thật đúng là bất ngờ mà.

Tô Thậm lưu manh vô lại nói: "Chính vì cô ấy không để ý đến anh nên anh mới bảo em gọi cho cô ấy đi đón."

Được rồi, cô đã hiểu: "Để em gọi cho chị ấy, nếu chị ấy không đi thì em sẽ gọi cho bố."

"Đợi chút," Tô Thậm không vui, "Đừng nói với cô ấy, chút nữa anh gọi cho em, đến lúc đó em nói địa chỉ của cô ấy cho anh, anh trực tiếp đi qua."

Tô Tầm: "…"

Tô Thậm: "Vì anh trai, em nói dối dụ dỗ cô ấy một chút không được sao?"

Tô Tầm: "…"

Tô Thậm: "Quyết định vậy đi, nếu không sau này anh sẽ không giúp em trông đầu xoăn nhỏ nữa."

Tô Tầm: "…"

Tô Tầm không có cách nào đành phải gọi điện cho Triệu Cần Cần, sau khi xác định cô ấy có thời gian thì liền gọi cho cô giáo Trương.

Tan làm, đoàn người tiến thẳng đến khách sạn, Lâm Đan đặt hai bàn ghế lô, vừa vặn đủ chỗ, ai ngờ ăn được một nửa thì Tưởng Uy đến, đi cùng còn có Mục Viễn.

Tưởng Uy cười híp mắt hỏi: "Không ngại bọn anh đến ăn chùa chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!