Chương 34: (Vô Đề)

"Cho nên." Tô Tầm xoay người nhìn Lục Trình Dương, "Bố tôi sẽ không đồng ý cho tôi ở cùng một người đàn ông đã từng vứt bỏ tôi đâu, tôi cũng không muốn mình lại rơi vào cùng một vùng nước xoáy."

Lần này cô sẽ để ý đến cảm nhận của người nhà, sẽ không giống như trước tự mình quyết định. Nếu như cô muốn tái giá thì người đó nhất định phải có được sự chấp thuận của bố cô mà bố cô chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô cưới Lục Trình Dương.

"Lục Trình Dương, chúng ta cứ như thế này đi, giống như trước đây, mỗi người tự sống cuộc sống của chính mình."

Lục Trình Dương nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của cô, anh vốn có rất nhiều lời muốn giải thích với cô nhưng bây giờ ngay cả một lời cũng không thốt ra được. Sau khi nghe xong cảm nhận và sự lên án của cô thì anh không thể mở miệng ra nói rằng anh có bao nhiêu khổ tâm, rằng anh làm như vậy đều là muốn tốt cho cô.

Anh là một người đàn ông nên phải chịu đựng nhiều điều là việc đương nhiên nhưng cô lại không như vậy … Vào độ tuổi đẹp nhất của mình, cô đã dũng cảm gả cho anh nhưng anh lại không cho cô tình yêu đẹp nhất. Đây là sự thất bại lớn nhất của một người đàn ông.

Lần đầu tiên Lục Trình Dương ý thức được sự vô lực khi không nói nên lời bởi vì cô đã thực sự bị tổn thương, bất luận có phải là ý muốn của anh hay không thì nó cũng đã thực sự xảy ra.

Anh phải chịu những hành hạ đến cùng cực cũng không liên quan gì đến cô cả nhưng những gì cô phải chịu thì đều do anh gây ra …

Tô Tầm bị anh nhìn như vậy thật lâu thì cô cho là câu nói cuối cùng kia của cô cũng đã chọc giận anh nhưng việc anh không nói gì cả cũng thật là khác thường, trong phòng ngoài hơi thở đè nén của hai người thì không còn âm thanh nào khác, thật lâu sau mới nghe anh nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Tông thì sao? Con không muốn xa rời em nhưng cũng muốn có bố."

Tô Tầm cúi đầu xuống, đứa con là ràng buộc duy nhất giữa bọn họ, cô nghiêng đầu nhìn Tô Tiểu Tông đang ngủ say: "Tôi đã nói rồi, Tiểu Tông có nhận anh hay không không liên quan gì đến chuyện giữa chúng ta cả, mỗi tuần anh có thể đón con qua ở với mình hai ngày, bình thường thì sẽ ở cùng với tôi."

Lục Trình Dương lại gần cô: "Tầm Tầm, Tiểu Tông muốn có bố và mẹ ở cùng, con muốn có một gia đình đầy đủ." Anh vẫn nhớ Tô Tiểu Tông lúc nào cũng để "bố" ở trên cửa miệng, bé nói bố sắp về rồi, bé nói bé và bố mẹ mới là một nhà ba người …

Tô Tiểu Tông lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm chờ bố trở về, anh không muốn để cho con trai vừa mới có bố lại phải đối mặt với sự thật bố mẹ đã chia tay.

"Từ trước khi sinh ra đã không có rồi." Tô Tầm nói lớn tiếng hơn, mang theo vài phần sắc nhọn, lạnh lùng ngửa đầu nhìn anh.

Một câu nói khiến cho Lục Trình Dương hốt hoảng, Tô Tầm cảm thấy đêm nay mình đã nói đủ nhiều, đủ rõ ràng rồi. Nếu còn tiếp tục ở cùng với anh thì cô sợ cô không thể khống chế được cảm xúc của chính mình.

Xoay người đi đến cửa phòng, cô muốn dùng phương cách trực tiếp nhất để mời anh ra ngoài.

Tay bị người đàn ông giữ chặt, hung hăng bị kéo vào một lồng ngực rắn chắc; không thể khống chế nổi tâm tình của mình còn có Lục Trình Dương.

"Tầm Tầm." Lục Trình Dương cúi đầu gọi tên cô, "Em nói em không có anh thì em vẫn sống tốt nhưng mà anh không có em thì không được."

Tô Tầm hoàn toàn bị những lời này kích thích, giãy giụa không thoát, cô cầm lấy bình hoa trên bàn nhưng thân bình hoa rất lớn; cô vừa cầm trên tay thì Lục Trình Dương lại ôm siết lấy cánh tay cô nên tay bị trượt, bình hoa "pằng" một tiếng rơi trên sàn nhà, mảnh thủy tinh bể văng khắp nơi.

Lục Trình Dương vội vàng buông Tô Tầm ra, phản ứng đầu tiên của anh là ngồi xổm xuống kiểm tra xem cô có bị thương hay không thì thấy trên bắp chân mảnh mai trắng nõn của cô bị thủy tinh cứa một vệt chảy máu.

Cùng lúc đó, Tô Tiểu Tông vốn đang ngủ say bị đánh thức, cu cậu vểnh cái mông lên lăn một vòng, mơ mơ màng màng mở mắt gọi "Mẹ ơi?". Lúc mở mắt ra lại kinh ngạc kêu lên: "Chú!"

Tô Tầm ảo não không thôi, cô vốn chỉ muốn đổ nước trong bình hoa lên người anh nhằm làm anh tỉnh táo lại nhưng không ngờ lại làm Tô Tiểu Tông thức giấc, khi Lục Trình Dương còn chưa đụng tới bắp chân cô thì cô lui về sau một bước, đi đến giường.

Tô Tiểu Tông vốn còn có chút mơ hồ nhưng ngay lúc nhìn thấy Lục Trình Dương thì hoàn toàn tỉnh táo, cậu nhóc mê man nhìn anh lại nhìn mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất thì liền cho rằng mẹ và chú đánh nhau giống như ngày hôm đó. Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức căng thẳng, thở phì phò trợn mắt nhìn Lục Trình Dương: "Chú, có phải chú lại bắt nạt mẹ cháu hay không?"

Thân thể nhỏ nhắn cực nhanh đi đến mép giường, mắt thấy cu cậu chân không nhảy xuống giường, Lục Trình Dương vội vàng cầm lấy hai cánh tay nhỏ nhắn của con trai, bế lên.

"Đừng cử động, dưới đất có mảnh vỡ." Lục Trình Dương đè cậu nhóc đang loay hoay muốn xuống trong lòng mình lại, anh nhìn chân Tô Tầm, máu đã chảy khắp chân.

Lông mày anh nhăn lại thật sâu, vỗ lưng của con trai: "Ngoan nào, chân mẹ bị thương, chú muốn đưa mẹ đi bệnh viện."

Tô Tiểu Tông vừa nghe nói mẹ bị thương thì liền không cựa quậy nữa, quay người nhìn Tô Tầm, tận mắt thấy máu chảy trên chân mẹ thì cu cậu sốt ruột: "Mẹ ơi, mẹ ơi …" Giãy giụa trượt xuống từ trên người Lục Trình Dương, trèo lên giường đến bên cạnh Tô Tầm, thân mình nhỏ bé nằm dài ở trên giường muốn sờ chân của mẹ, cu cậu bị vệt máu màu đỏ hù dọa, hít hít cái mũi nhỏ giọng nói: "Mẹ bị đau …"

Tô Tầm bế Tô Tiểu Tông lên, không cho bé chạm vào, tự mình cúi đầu nhìn thoáng qua, quả thật là rất đau nhưng cô còn dỗ Tô Tiểu Tông: "Mẹ không sao, bình hoa không cẩn thận rơi xuống, miếng thủy tinh bắn lên chân mẹ, không phải là chú bắt nạt mẹ đâu."

Tô Tiểu Tông nhìn bắp chân của mẹ, đỏ mắt: "Thật sao? Mẹ ơi … nơi này …" Cu cậu chỉ vào bắp chân Tô Tầm rồi nhìn Lục Trình Dương xin giúp đỡ, bé quá nhỏ không biết nên làm cái gì bây giờ, gấp muốn khóc.

Lục Trình Dương đã đi đến ngồi xổm bên cạnh Tô Tầm, nhìn vào bắp chân của cô trầm giọng nói: "Chúng ta đi bệnh viện."

"Không cần." Tô Tầm cũng nhìn thoáng qua, máu dường như đã ngừng chảy, hình như vết thương cũng không quá sâu, cô mấp máy môi: "Anh mua giúp tôi ít thuốc đi."

Tô Tiểu Tông đã tỉnh, cô không thể đi được nên chỉ có thể nhờ Lục Trình Dương thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!