Chương 30: (Vô Đề)

Trình Nhiễm cầm tay Tô Tầm không thả, gương mặt xinh đẹp bởi vì phẫn nộ mà vặn vẹo: "Rốt cuộc có phải là con của Lục Trình Dương hay không?" Trình Nhiễm nắm chặt không buông, nhất định muốn chính tai mình nghe đáp án.

"Cô lấy thân phận gì chất vấn tôi chứ?" Tô Tầm cảm thấy có chút buồn cười, cô không muốn trước mặt Tô Tiểu Tông cãi nhau ở trên đường với người phụ nữ điên này, xoay cổ tay dùng sức rút ra nhưng vẫn không thoát được, sắc mặt Tô Tầm hoàn toàn lạnh hẳn: "Cô có bệnh à! Mau thả tôi ra, tôi không muốn dùng dằng với cô ở trên đường."

Từ nhỏ Trình Nhiễm đã được anh trai đưa đi tập Taekwondo nên rất khỏe so với phụ nữ bình thường, Tô Tầm không thoát được cũng là điều dễ hiểu: "Cô cần gì phải biết tôi lấy thân phận gì chất vấn cô, cô chỉ cần nói cho tôi biết thì tôi sẽ buông cô ra."

Bàn tay phải đang nắm tay Tô Tiểu Tông đột nhiên trống rỗng, Tô Tầm rũ mắt nhìn xuống, bé đã đi đến giữa cô và Trình Nhiễm, bàn tay nhỏ bé để trên tay Trình Nhiễm cầm lấy tay cô ta, "Mẹ cháu bảo cô buông ra! Mẹ không thích cô kéo mẹ như vậy! Mau buông ra!"

Xúc cảm mềm nhũn trên tay làm Trình Nhiễm sững sờ, cúi đầu nhìn bé trai quá giống Lục Trình Dương đang dùng sức gỡ ngón tay cô ta ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng rất giống Lục Trình Dương, bố con hai người thật đúng là một lòng che chở cho Tô Tầm!

Ngón tay Tô Tiểu Tông nho nhỏ mập mạp, trên mu bàn tay còn có năm cái hố thịt nhỏ rất đáng yêu, làm sao mà có sức lực gỡ tay của Trình Nhiễm ra được chứ. Tô Tiểu Tông dùng hết sức mà cũng không gỡ tay Trình Nhiễm ra được nên nóng nảy, há miệng định cắn; Trình Nhiễm thấy hàm răng nhỏ lộ ra thì vội vàng lấy tay ra, chán ghét nhìn chằm chằm Tô Tiểu Tông, lạnh lùng chế nhạo: "Thật đúng là con trai ngoan mà!"

Tô Tầm liền kéo Tô Tiểu Tông ra phía sau mình, cảnh giác nhìn Trình Nhiễm: "Đây là con trai của tôi, cô không được làm bé bị thương."

"Cho dù cô không thừa nhận thì tôi cũng biết." Trình Nhiễm nhìn Tô Tiểu Tông đang thò cái đầu nhỏ ra từ phía sau Tô Tầm, lạnh lùng lườm bé một cái, thấy đứa nhỏ sợ hãi rụt đầu lại thì cô ta mới thấy trong lòng thoải mái hơn một chút.

Đi ngang qua Trình Nhiễm, Tô Tầm nhìn sang thấy khuôn mặt tức giận của cô ta, dáng vẻ vênh váo hung hăng, người không biết còn tưởng rằng vợ cả đang lên án tiểu tam. Tô Tầm lo lắng ảnh hưởng đến con trai nên không nói nhiều với Trình Nhiễm nữa, kéo Tô Tiểu Tông xoay người rời đi.

Trình Nhiễm không có đuổi theo, đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn bóng lưng của hai mẹ con Tô Tầm, ánh mắt âm u.

Một lần nữa đến ven đường đón taxi, đi thẳng đến Khải Sâm.

"Mẹ ơi, vừa rồi cái dì xấu kia hỏi mẹ cái gì mà … con, đứa bé này có phải là con của Lục Trình Dương hay không." Tô Tiểu Tông còn nhỏ nên không biết chuyển đổi chủ ngữ, có chút vội vàng: "Bố của con tên là Lục Trình Dương sao?"

Bước chân Tô Tầm hơi dừng lại, cúi đầu nhìn Tô Tiểu Tông, gật đầu: "Đúng vậy, bố con gọi là Lục Trình Dương."

Tô Tiểu Tông toét miệng cười, âm thầm nhớ rõ cái tên này, bàn tay nhỏ cầm lấy ngón út và ngón áp út của mẹ, đung đưa: "Có phải bố con sắp về rồi không? Có phải bố về gặp con hay không?"

"Ừ." Tô Tầm nhỏ giọng đáp.

"Vậy thì khi nào bố mới về ạ?" Tô Tiểu Tông vì vui mừng mà bước đi lộn xộn, không cẩn thận giẫm lên chân Tô Tầm, thân mình bé nhỏ lập tức dừng lại, ngồi xổm bên chân Tô Tầm dùng bàn tay nhỏ vỗ vỗ vào giầy của mẹ, miệng lại thổi vù vù: "Mẹ ơi, mẹ có đau hay không?"

Hành động của con trai làm Tô Tầm cảm thấy ấm áp, cười bế bé lên: "Mẹ không đau, tối nay chúng ta ăn bên ngoài, con muốn ăn cái gì?" Tối nay cô không có tâm trạng nấu cơm.

"A, con muốn ăn … sườn, lần trước con và cậu ăn ở nhà hàng kia." Tô Tiểu Tông vừa nghe đến ăn cơm ở bên ngoài liền vui vẻ.

"Được, vậy chúng ta đến đó ăn." Món sườn kia chua chua ngọt ngọt, Tô Tiểu Tông rất thích ăn nhưng cô lại không biết nấu món đó.

"Mẹ ơi, mẹ còn chưa nói cho con biết khi nào thì bố về." Tô Tiểu Tông không hề quên vấn đề vừa hỏi, ôm cổ Tô Tầm tiếp tục truy vấn.

"Cái này … chờ bố về là con biết ngay thôi, chúng ta coi như … coi như là ngạc nhiên mừng rỡ được không?" Gần đây Tô Tầm rất hay dỗ con trai nên đầu óc suy nghĩ rất nhanh.

Ngạc nhiên mừng rỡ sao … Tô Tiểu Tông cắn ngón tay suy nghĩ một chút, gật gật cái đầu nhỏ: "Vâng ạ!"

Tô Tầm sờ đầu con trai: "Ngoan lắm!"

Một lát sau, Tô Tiểu Tông nhỏ giọng hỏi: "Mẹ ơi, sau này cái dì xấu kia còn bắt nạt mẹ nữa không? Con muốn bố mau trở về … con còn nhỏ, bố về rồi có thể bảo vệ được mẹ …"

Trong lòng Tô Tầm là sự ấm áp, nghiêng đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, dịu dàng nói: "Không sao, mẹ đã có con – một tiểu nam tử hán dũng cảm – bảo vệ rồi."

Tô Tiểu Tông có chút thẹn thùng, chui đầu vào hõm vai của mẹ.

Trình Nhiễm một đường nổi giận đùng đùng đi tới Khải Sâm, ở đại sảnh lầu một bị bảo vệ ngăn lại: "Cô không phải là nhân viên của công ty chúng tôi nên cô phải đăng ký."

"Tôi tìm Lục Trình Dương." Trình Nhiễm cố nén cơn giận nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!