Tối thứ hai tan tầm, lúc Tô Tầm đi đón Tô Tiểu Tông thì đúng lúc thấy cậu nhóc đang vẫy tay tạm biệt với bạn của mình là Chu Minh Thần, trong lòng Chu Minh Thần đang ôm cái đồng hồ báo thức kia, bị một người đàn ông cao lớn kéo đi, giọng nói người đàn ông kia cực kỳ không kiên nhẫn: "Đi đường thì phải nhìn phía trước chứ."
Tô Tầm đi tới, Tô Tiểu Tông kéo lấy cánh tay cô, có chút đồng tình nhìn về phía Chu Minh Thần đang nện bước chân ngắn ngủn của mình chạy theo sải bước chân dài của bố mình, cái đầu nhỏ ngước lên nghiêm túc hỏi Tô Tầm: "Mẹ ơi, bố của Chu Minh Thần thật là dữ nha … bố của con có dữ như vậy không?"
Lục Trình Dương dữ sao? Tô Tầm sững người.
Lục Trình Dương không dữ, ít nhất là thời gian cô ở cùng với anh, anh chưa bao giờ hung dữ với cô, cho dù có đôi lúc cô giận anh đến đấm ngực dậm chân thì anh cũng chỉ liếc cô mấy cái, không thèm để ý đến cô mà thôi. Hết lần này đến lần khác, điều cô không chịu nổi nhất chính là thủ đoạn lạnh lùng này của anh, chưa đến nửa ngày là cô đã ngoan ngoãn đi nhận sai, đúng là không có tiền đồ mà.
Chống lại ánh mắt khao khát của Tô Tiểu Tông, Tô Tầm mấp máy nói: "Bố con rất hung dữ."
"A …" Tô Tiểu Tông khiếp sợ há to mồm, cảm giác hình tượng bố ở trong lòng mình có chút ít tiêu tan, lại nhìn thoáng qua về phía Chu Minh Thần: "Thật vậy sao? Hung dữ giống như bố của Chu Minh Thần sao?"
Tô Tầm không trả lời vấn đề này, cô sờ đầu bé nói: "Tối nay con muốn ăn cái gì?"
Tô Tiểu Tông vẫn đang còn đắm chìm trong việc "bố có chút hung dữ" nên có chút không yên lòng đi theo mẹ, không suy nghĩ liền trả lời: "Cơm trứng." Bố của cậu giống như bố của Chu Minh Thần sao? Chu Minh Thần luôn nói bố của cậu ấy rất dữ, lúc tức giận còn đáng sợ hơn …
Lúc bố của bé tức giận thì cũng rất đáng sợ sao?
"Được, vậy tối nay chúng ta ăn cơm trứng." Tô Tầm có chút thấp thỏm, đây là lần đầu tiên cô ở trước mặt Tô Tiểu Tông nói Lục Trình Dương không tốt, cô không muốn Tô Tiểu Tông nghĩ là Lục Trình Dương quá hoàn mỹ tốt đẹp, nhất là tâm tình và hoàn cảnh của cô lúc này, hiện tại cô không có cách nào nói tốt về Lục Trình Dương như trước đây được.
Chỗ ở của hai mẹ con cách nhà trẻ không xa, đi đường khoảng mười phút là về tới nơi rồi, bình thường Tô Tầm đều dắt Tô Tiểu Tông đi bộ về nhà, thuận tiện đến khu chợ gần đó mua đồ thức luôn.
Cô không chú ý tới, ven đường có một chiếc xe màu đen chậm rãi chạy theo phía sau hai mẹ con.
Lục Trình Dương duy trì một khoảng cách nhất định, tìm một chỗ dừng xe lại rồi cách một đoạn từ từ đi theo phía sau một lớn một nhỏ, đi đến một tiểu khu thì nhìn Tô Tầm và đứa bé kia đi vào trong một tòa nhà.
Anh đứng ở cửa thang máy nhìn từng con số thay đổi, thang máy dừng ờ tầng tám, tầng mười hai, đến tầng mười lăm thì ngừng hẳn.
Ở tòa nhà này thì ba nhà dùng chung một thang máy, Lục Trình Dương giống như kẻ cuồng theo dõi; trước cửa ba nhà ở lầu tám anh đều dừng lại một chút, không nghe thấy tiếng nói của trẻ nhỏ; ở lầu mười hai thì nghe thấy nhưng không phải giọng nói của đứa bé kia.
Anh vẫn còn nhớ giọng nói của đứa bé kia.
Nửa tiếng sau, Lục Trình Dương đi ra từ tòa nhà kia, sắc trời đã tối, tiểu khu bởi vì đèn đường và ánh đèn trong mỗi hộ gia đình mà trở nên ấm áp nhu hòa hơn, thân ảnh của anh kéo dài trên mặt đất, có chút cô độc.
Điện thoại vang lên, Lục Trình Dương lấy điện thoại nhìn thoáng qua, có chút nhíu mày tắt máy.
Nhưng điện thoại rất nhanh lại đổ chuông, Lục Trình Dương nhận cuộc gọi, môi mím lại thành một đường nghe người bên kia đầu dây nổi giận đùng đùng nói: "Lục Trình Dương, anh đừng tưởng rằng tiết lộ tin tức cho bố và anh trai em biết thì em nhất định phải trở về, em sẽ không về đâu!"
Lông mày Lục Trình Dương càng nhíu chặt hơn, trầm mặc mấy giây rồi trực tiếp cúp điện thoại, xoay người nhìn thoáng qua tòa nhà phía sau lưng rồi bước nhanh rời đi.
…
Buổi chiều thứ sáu, lúc sắp tan làm thì Lục Trình Dương gọi Tô Tầm vào phòng làm việc, khuôn mặt anh có chút tiều tụy, quầng mắt có chút thâm, râu cũng dài hơn, nhìn có vẻ rất mệt mỏi, giống như không ngủ mấy đêm liền.
Tô Tầm có chút sửng sốt, cô rất ít khi chứng kiến dáng vẻ này của Lục Trình Dương. Mấy ngày nay anh không có ở công ty, cô không hiểu anh vừa trở về liền gọi cô vào phòng là có ý gì nên cô cũng không nói chuyện, cúi đầu chờ anh mở miệng.
Lục Trình Dương từ đống văn kiện ngẩng đầu lên nhìn Tô Tầm, giọng nói khàn khàn: "Anh đồng ý cho em nghỉ việc, tuần sau đi công tác với anh, sau khi quay về anh sẽ để cho em nghỉ."
Tô Tầm nghe đến câu nói phía sau thì lập tức ngẩng đầu lên, cau mày nói: "Tại sao trước khi tôi nghỉ anh còn muốn tôi đi công tác với anh chứ? Anh có thể bảo người khác đi cùng."
"Được, vậy thời gian em nghỉ việc sẽ lùi đến cuối tháng bảy, bây giờ công ty không đủ người, đợi tuyển chọn người mới xong sẽ nói tiếp." Lục Trình Dương lạnh lùng mở miệng, giọng nói vẫn như cũ rất khàn và nhỏ.
"Anh … Đây là uy hiếp!" Tô Tầm không vui nhìn anh.
"Tầm Tầm, bây giờ anh còn là cấp trên của em nữa, em vẫn còn là nhân viên của Khải Sâm thì anh vẫn có quyền." Lục Trình Dương bình tĩnh nhìn khuôn mặt của cô, đợi câu trả lời của cô.
"Đi mấy ngày?" Tô Tầm nhíu mày hỏi.
"Tối thứ ba bay, tối thứ bảy về."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!