Ngày hôm sau, Tô Tầm vừa vào phòng làm việc thì cảm giác được các đồng nghiệp đang nhìn cô, ánh mắt có chút kỳ lạ. Cô chợt nhớ tới tối hôm qua Lục Trình Dương chạy ra khỏi phòng đuổi theo cô, bây giờ đại khái là mọi người đã phỏng đoán ra nhiều phiên bản rồi.
Từ nhỏ đến lớn Tô Tầm chưa bao giờ dính phải scandal nào, trừ lúc học đại học bởi vì lúc đó cô có quan hệ mật thiết với Lục Trình Dương. Đã lâu rồi cô không có cảm thụ qua loại ánh mắt như thế này, không ngờ sau vài năm lại được cảm thụ một lần nữa, cũng là do anh ban tặng.
Tô Tầm để túi xách xuống, mở máy tính, bắt đầu một ngày bận rộn.
Cô phải nhanh một chút hoàn thành xong dự án để mau chóng nghỉ việc rời đi.
Buổi trưa ăn cơm, Tô Tầm và Triệu Cần Cần chọn nơi ít người, vừa mới ngồi xuống Triệu Cần Cần liền nói: "Tối hôm qua sau khi Lục Trình Dương đuổi theo em thì mọi người đều suy đoán có phải là anh ấy đang theo đuổi em hay không; nhưng mà cũng phải nói tình huống ngày hôm qua đúng thật là dễ khiến cho người ta nghĩ đến phương diện này."
Tô Tầm cúi đầu gẩy đồ ăn trong khay, giọng nói nhàn nhạt: "Ai thích nói thì cứ việc nói, lúc trước em cũng đã đưa đơn xin nghỉ việc rồi, giữa tháng sau có thể là nghỉ được rồi." Còn không đến một tháng nữa.
"Cái gì!" Triệu Cần Cần bỗng nhiên cao giọng khiến cho những người ngồi xung quanh đều liếc nhìn sang, nhíu mày cúi đầu chọc vào người bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em nói tháng trước em đã đưa đơn xin nghỉ việc rồi sao? Lâu như vậy rồi cũng không thèm nói cho chị biết!"
Tô Tầm ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Triệu Cần Cần: "Không phải là em đã bàn giao hết công việc cho chị rồi sao? Lúc ấy chị còn vỗ vai em bảo là cứ yên tâm, em cho rằng chị đã hiểu rồi chứ."
Triệu Cần Cần ảo não nghĩ mà muốn lật bàn: "Lúc đó chị chỉ cho rằng em không làm được." Lúc này cô không muốn thừa nhận mình là bạn tốt mà lại không hiểu bạn như vậy …
"Được rồi." Tô Tầm gắp một miếng sườn bỏ vào trong chén của Triệu Cần Cần, "Là do em không nói rõ nhưng bây giờ biết cũng không muộn mà."
Triệu Cần Cần bị tin tức này làm cho khiếp sợ đến không muốn ăn nữa, mặc dù cô không hy vọng Tô Tầm nghỉ việc nhưng cô mơ hồ hiểu được nguyên nhân nên cũng không khuyên can: "Chị hiểu rồi, công việc của em cái nào giao được cho chị thì cứ để chị làm đi."
"Em đã chuyển hết cho chị rồi!" Tô Tầm liếc Triệu Cần Cần một cái.
"… Được rồi, nếu đã như vậy thì tại sao phải đến tháng sau em mới nghỉ việc chứ?" Triệu Cần Cần có cảm giác bây giờ ngay cả một vấn đề nhỏ bé cô cũng không hiểu rõ.
"Nghỉ hè phải chụp ảnh quảng cáo của Kiệt Thước, chờ xong vụ này em sẽ nghỉ." Tô Tầm nhàn nhạt nói.
Triệu Cần Cần có hơi hiểu một chút rồi, những điều này là thủ đoạn Lục Trình Dương làm ra để kéo dài thời gian của Tô Tầm. Nếu như anh thật sự phê duyệt đơn xin nghỉ kia thì chuyện chụp ảnh cũng không cần phải kéo Tô Tầm vào.
…
Ăn cơm trưa xong trở lại phòng làm việc, vài người lại vây quanh trước bàn của Hạ Uyển Ương nói chuyện, Tô Tầm và Triệu Cần Cần cũng vừa vặn nghe được trọng điểm: "Chao ôi, chẳng lẽ mọi người không để ý sao, trên ngón tay vô danh của giám đốc Lục có đeo nhẫn. Sáng hôm nay lúc đi vào phòng làm việc của anh ấy tôi mới phát hiện ra."
"Làm sao mà biết được chứ, trước đó bàn tay trái của anh ấy không phải là bị thương nên phải quấn gạc sao?"
"Tối hôm qua tôi nhìn thấy trên ngón áp úp bàn tay trái của anh ấy có một cái nhẫn trắng nhưng mà điều này cũng không đại diện cho cái gì cả? Rất nhiều người đều mang nhẫn có kiểu dáng như vậy." Hạ Uyển Ương không để ý nói.
Lúc này có một thực tập sinh chen lời vào: "Tối hôm qua lúc em về đi ngang qua khách sạn Ngải Tắc, em nhìn thấy giám đốc Lục và một mỹ nữ đi ra từ khách sạn, tay anh ấy còn cầm theo valy hành lý …"
"Cô gái kia có phải là …" Tiếng nói của người kia bỗng nhiên im bặt, lúng túng quay đầu nhìn Tô Tầm một cái, lúc nãy cô ta muốn hỏi là cô gái ấy có phải là Tô Tầm hay không.
"Không phải tôi." Tô Tầm nhìn thoáng qua các cô, trực tiếp nói ra đáp án, ánh mắt đặc biệt nghiêm túc tỉnh táo: "Tôi và giám đốc Lục không có bất kỳ quan hệ gì cả."
Mọi người ngồi trong phòng đều rơi vào trầm tư, bầu không khí trở nên vô cùng lúng túng.
Bình thường mọi người đều quen nói chuyện ở trong phòng làm việc, cũng không có kiêng kị điều gì, vừa rồi người kia chỉ là nghĩ như thế nào liền nói như thế ấy, căn bản không nghĩ tới người trong cuộc cũng có khả năng có mặt ở đây. Việc Tô Tầm dứt khoát làm rõ như vậy ngược lại khiến cho cô ta có chút khó xử.
Đánh vỡ không gian yên lặng này là một giọng nói dễ nghe: "Tô Tầm, đến phòng làm việc của tôi một lúc."
Mọi người kinh ngạc nhìn về cửa phòng làm việc, thân hình cao lớn rắn rỏi của Lục Trình Dương đang đứng ở cửa, sắc mặt nhàn nhạt, thậm chí còn có chút lạnh, cũng không biết anh đứng ở đó đã bao lâu, nghe được bao nhiêu rồi …
Cách một khoảng, đôi mắt đen như mực của Lục Trình Dương chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Tô tầm, ánh mắt tỉnh táo của cô đâm vào mắt anh làm anh đau nhói.
Hết sức khéo léo, anh đến vừa lúc nghe được Tô Tầm nói hai câu "Không phải tôi" và "Tôi và giám đốc Lục không có bất kỳ quan hệ gì cả.
"
Tô Tầm chỉ nhìn anh một cái liền đứng dậy đi ra cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!