Chương 83: Lang Niên 08

Lang Dịch đang ngủ thì đột nhiên bừng tỉnh, phải mất một lúc mới nhớ ra đây không phải là biệt thự nghỉ dưỡng bên bờ biển mà là bệnh viện ở thành phố Y.

Dư Niên vẫn ngủ yên trên vai anh, không giống hôm đó, khi Lang Dịch tỉnh dậy vào rạng sáng thì Dư Niên đã không còn ở đó nữa. Từ lần ấy, họ đã rất lâu không gặp lại nhau.

Sau đó, Lang Dịch chủ động hẹn gặp Tần Việt Nhiên. Người này vì Dư Niên mà giữa bộn bề công việc cũng gắng dành ra chút thời gian để gặp mặt anh.

Vừa gặp chưa kịp chào hỏi gì nhiều, Tần Việt Nhiên đã không nhịn được trêu chọc: "Tôi cứ tưởng mọi chuyện đều chắc như đinh đóng cột rồi, sao cậu lại để người chạy mất thế?"

Lang Dịch nhíu mày đầy bực bội, đưa tay vuốt tóc ra sau một cách lộn xộn.

"Lại không tìm thấy dây buộc tóc hả?" Tần Việt Nhiên cười, "Cậu nên mua hẳn một hộp để sẵn trong xe ấy, cần thì tiện lấy. Hoặc mua mấy cái đẹp đẹp đeo sẵn ở cổ tay."

Câu nói vu vơ của Tần Việt Nhiên bỗng nhắc Lang Dịch nhớ ra, anh đã không chỉ một lần thấy một chiếc dây buộc tóc trên cổ tay Dư Niên. Hồi đó anh còn từng trêu cậu, hỏi có phải là bạn gái tặng không.

Chỉ là lời nói đùa, Lang Dịch nói ra rồi cũng quên luôn. Về sau lại biết Dư Niên thích con trai, chuyện đó cũng bị anh bỏ qua không để tâm.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, sợi dây buộc tóc ấy chắc chắn không phải ngẫu nhiên xuất hiện. Lang Dịch như nắm được một mấu chốt quan trọng, vội vàng quay sang hỏi Tần Việt Nhiên để xác nhận: "Cái dây buộc tóc trên cổ tay Dư Niên."

Chưa đợi anh nói hết, Tần Việt Nhiên đã thừa nhận: "Là cậu nhóc cố tình chuẩn bị cho cậu đấy. Từ hồi năm nhất đại học, khi phát hiện cậu bắt đầu để tóc dài rồi."

Những điều Tần Việt Nhiên không nói ra là ở nhà Dư Niên có hẳn một chiếc hộp để riêng dây buộc tóc, đủ kiểu dáng và màu sắc, trong đó không thiếu những mẫu rất dễ thương.

Dù Dư Niên biết Lang Dịch có thể vĩnh viễn cũng chẳng dùng đến những thứ cậu mua, nhưng chỉ cần nhìn thấy cái nào đẹp là cậu lại không kìm được mà mua về một cái.

"Vì sao chứ" Lang Dịch khẽ lẩm bẩm, không hiểu nổi tại sao lại có người âm thầm thích một người lâu đến thế.

"Thật ra nhóc con từng đi tìm cậu." Tần Việt Nhiên thở dài "Đợt năm tư, chiều hôm sinh nhật Lão Tam, lúc cậu với tôi đang đợi tan học ấy."

Thật ra, nói đến đây thì Tần Việt Nhiên cũng có chút áy náy. Nếu không phải do anh khuyến khích Dư Niên đi gặp Lang Dịch, có lẽ cậu nhóc đã chẳng nghe thấy những lời nói đó từ anh ta.

"Cậu từng nói cậu không thích sinh viên năm nhất, cậu thích kiểu trưởng thành hơn, còn phải là người cười lên thật đẹp."

Nói thật thì Lang Dịch đã sớm quên mất chuyện đó. Khó trách trước đây Dư Niên lại hỏi anh có bao giờ thay đổi tiêu chuẩn chọn bạn đời không, cũng như vì sao cậu thà tin anh thích Bạch Du còn hơn là thích mình. Suy cho cùng, đều là hậu quả từ lời Lang Dịch từng nói ra ngày đó.

Giờ phút này, Lang Dịch nhìn Dư Niên đang ngủ say bên cạnh, không hề hối hận vì đã lừa cậu lên xe, rồi bất chấp vẻ mặt kinh ngạc của Dư Niên mà kéo cậu thẳng lên đường cao tốc.

Lang Dịch nhẹ nhàng kéo chiếc áo khoác đang đắp trên người Dư Niên lại, rồi nghiêng người sát tai cậu, giọng trầm thấp gần như cố chấp: "Đã nói là thích rồi, một ngày cũng không được thiếu."

"Thật bá đạo." Dư Niên khàn giọng đáp khẽ "Ai quy định thế?"

Lang Dịch không ngờ Dư Niên đã tỉnh, hơi thở vừa rồi còn đang nín nhịn lập tức thả lỏng ra. Nhưng anh không thấy mình nói sai chút nào.

Tóc xõa của Lang Dịch khẽ cọ vào người khiến Dư Niên thấy hơi nhột. Cậu ngẩng đầu liếc anh một cái rồi lại quay đi, vờ hỏi một cách lơ đãng: "Sao không buộc tóc lại?"

Lang Dịch bắt chước dáng vẻ của Dư Niên mỗi lần nghịch sợi dây buộc tóc, khẽ cong môi cười: "Không nỡ."

Ánh mắt Dư Niên vô thức nhìn theo tay của Lang Dịch, rồi lại như bị bỏng mà vội dời đi.

"Em còn nhiều lắm, nếu anh thích, khi về em sẽ cho anh hết."

Nghe vậy, tay đang nghịch dây buộc tóc của Lang Dịch khựng lại, rồi không nhịn được bật cười.

Thái độ mềm mỏng của Dư Niên khiến Lang Dịch thêm phần tự tin, hơn nữa, lúc nãy anh còn nắm tay cậu bị thương, mà cậu cũng không hề từ chối.

Lang Dịch nhẹ nhàng đỡ lấy bàn tay đang quấn băng gạc của Dư Niên, hiếm khi lộ vẻ lúng túng: "Em cho anh hết rồi, sau này còn mua nữa không?"

Dư Niên dùng mu bàn tay đang băng gạc gõ nhẹ vào lòng bàn tay anh: "Ừm, dẫn anh đi mua."

Lang Dịch vừa nhận được câu trả lời mình mong đợi liền nghiêng đầu qua, đúng lúc Dư Niên cũng nhìn sang. Dù trên mặt cậu vẫn là biểu cảm lạnh nhạt ấy, nhưng Lang Dịch lại cảm thấy tâm trạng của Dư Niên hôm nay rất tốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!