Chương 81: Lang Niên 06

Để tránh bị mưa làm ướt, Dư Niên buộc phải đứng gần Lang Dịch hơn một chút. Mùi nước hoa quen thuộc mà Lang Dịch thường dùng lặng lẽ len vào khứu giác cậu, che lấp cả mùi đất nhè nhẹ khi những giọt mưa rơi xuống mặt đường.

Buổi chiều ngày thường, ngay cả trong trung tâm thương mại cũng không có mấy người. Đúng lúc gần đây có một bộ phim mới khá hay đang chiếu, Lang Dịch hỏi Dư Niên có muốn đi xem không.

Dư Niên liếc qua bảng lịch chiếu, suất chiếu trước vừa mới bắt đầu, còn suất tiếp theo thì phải đợi thêm hai tiếng nữa mới có.

Hai tiếng đồng hồ đối với hai người vừa ăn no xong và hiện không có gì làm thật sự là một khoảng thời gian khó vượt qua, nhất là với mối quan hệ hiện giờ giữa họ, không thân không lạ, cứ lưng chừng như thế khiến Dư Niên sợ Lang Dịch sẽ thấy chán.

"Em chỉ cần nói có muốn xem không thôi, mấy chuyện còn lại để tôi nghĩ cách."

Chiếc áo khoác của Lang Dịch bị ướt do dính mưa, nên trước khi vào trung tâm thương mại đã để lại trên xe. Bây giờ anh chỉ mặc một chiếc áo len dệt màu xám đen, kiểu dáng rộng rãi cũng không thể che được vóc dáng rắn rỏi.

Đứng trước gương phản chiếu trong thang máy, Lang Dịch tiện tay vuốt lại tóc. Thấy Dư Niên mãi vẫn chưa trả lời, anh giơ tay gõ nhẹ một cái vào trán cậu.

"Nghĩ xong chưa?" Tuy giọng điệu như hỏi, nhưng tay Lang Dịch đã mở app đặt vé và chuẩn bị thanh toán rồi.

Thấy vậy, Dư Niên vội đưa tay giữ lấy tay anh, nghi hoặc hỏi: "Anh không về trông tiệm à?"

Lang Dịch đổi tay khác để thanh toán, rồi tắt màn hình điện thoại, quay đầu lại đối mặt với Dư Niên.

"Tôi phát hiện ra hình như em rất để tâm chuyện tôi có kiếm được tiền hay không đấy," Lang Dịch hơi cúi người, ánh mắt ngang bằng với Dư Niên, "Hay là em không muốn đi xem phim với tôi?"

Một chiếc mũ lớn như thế úp thẳng lên đầu, Dư Niên vốn đã không giỏi tranh luận, giờ thì càng nghẹn họng không nói nổi.

Rõ ràng vẫn là vẻ mặt thản nhiên như cũ, vậy mà Lang Dịch lại nhìn ra được chút biến hóa trong ánh mắt Dư Niên.

Cho đến khi hai má Dư Niên dần đỏ lên, Lang Dịch mới thôi không trêu cậu nữa, tiện tay xoa nhẹ lên sau đầu cậu một cái, trong lòng thầm nghĩ, cậu nhóc này còn dễ thương hơn đống ảnh mấy người kia gửi hôm qua nhiều.

Trong hai tiếng chờ đợi, Lang Dịch không để Dư Niên có thời gian rảnh rỗi, anh mua luôn hai trăm xu chơi game, rồi kéo Dư Niên đi tung hoành trong khu trò chơi của trung tâm thương mại.

Ban đầu Dư Niên còn hơi ngại ngùng, thế là Lang Dịch dẫn cậu đi chơi vài ván đua mô

-tô.

Kỹ năng của Dư Niên ở khoản này không được tốt, nên Lang Dịch đứng ngay phía sau, giúp cậu điều khiển khi nào nên rẽ trái, khi nào nên rẽ phải.

Dãy xe mô

-tô có bốn máy, mỗi khi có người mới tham gia, trò chơi sẽ tự khởi động lại, đồng thời người đó cũng sẽ được thêm vào đội đua.

Cứ như vậy, Dư Niên từ một game đơn lẻ đã trở thành một trận đấu PK.

Sau khi Dư Niên bắt đầu chơi, Lang Dịch liền buông tay, nửa chặng sau hầu như đều là Dư Niên tự điều khiển trò chơi.

Khi màn hình hiển thị kết quả hạng nhì, Dư Niên có chút phấn khích, theo phản xạ quay đầu lại tìm bóng dáng của Lang Dịch.

Lang Dịch không đứng cách xa cậu lắm, nên vừa quay đầu lại là Dư Niên bắt gặp ngay ánh mắt dịu dàng mỉm cười của anh.

Gương mặt Dư Niên vì vui vẻ mà hơi ửng đỏ, biểu cảm hiếm hoi lộ ra nụ cười.

Khi cười lên, Dư Niên không còn giống một cậu người máy cứng nhắc nữa, đôi mắt cong cong phản chiếu đủ sắc màu rực rỡ trong khu vui chơi. Lang Dịch thấy lạ lẫm, bất giác dời ánh nhìn đi chỗ khác.

Hai người chơi đến tận mười phút trước khi phim bắt đầu mới rời đi, Lang Dịch mua cho Dư Niên một xô bắp rang lớn, Dư Niên đặt xô bắp ở giữa hai chỗ ngồi, không có sự cố tay vô tình chạm nhau, thậm chí ngay cả sự cố tình tiếp cận dè dặt cũng không xảy ra.

Bộ phim là một tác phẩm tình cảm nghệ thuật, kể về một nam một nữ từ thời trung học đến khi đi làm. Chẳng qua cũng chỉ là chuyện yêu thầm, khi người này yêu thì người kia không biết, đến khi người kia yêu lại thì người này không còn yêu nữa, những tình tiết thường thấy. Dư Niên xem chăm chú không rời mắt, đến mức Lang Dịch có lúc còn nghi ngờ không biết cậu bối rối là vì đang thật sự xem phim hay vì điều gì khác.

Dư Niên thật sự rất nghiêm túc xem phim, đặc biệt là cảnh nam chính tốt nghiệp đại học, khiến cậu nhớ lại ngày Lang Dịch tốt nghiệp.

Cậu dũng cảm hơn nữ chính trong phim một chút, lén chạy đến chỗ chụp hình tốt nghiệp của sinh viên, đứng nhìn thật lâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!