Bạch Du chỉ đặt phòng khách sạn hai ngày, đến trưa hôm đó là phải trả phòng.
Tạ Vũ Xuyên vừa giúp anh đo xong nhiệt độ, tạm thời đã trở lại bình thường.
"Nếu anh nghe lời em thì nên ở lại quan sát thêm một ngày. Bên cửa tiệm để khai xuân trễ một hôm cũng không sao cả."
Tạ Vũ Xuyên cất nhiệt kế vào hộp, rồi lại đun một ấm nước nóng mới.
Bạch Du đứng dậy kéo rèm cửa ra. Ánh nắng bên ngoài không quá gắt. Anh đứng bên cửa sổ như đang ngắm nhìn dòng xe cộ qua lại bên dưới, nhưng ánh mắt thì vô hồn, rõ ràng tâm trí đã trôi đi nơi khác.
Tạ Vũ Xuyên vừa quay người lại đã thấy Bạch Du đứng ngẩn ngơ ở đó. Dù trong phòng có điều hòa, nhưng gần cửa sổ vẫn se lạnh.
Cậu lo lắng cho Bạch Du, nhưng cũng hiểu trong lòng anh có tâm sự, nên không khuyên nhiều, chỉ lặng lẽ lấy một chiếc áo khoác khoác lên vai anh.
Bạch Du nói mình đã hết sốt, kiên quyết đòi rời đi. Tạ Vũ Xuyên cũng không còn cách nào, đành chờ đến sát giờ trả phòng mới cùng anh kéo hành lý ra khỏi khách sạn.
Tạ Vũ Xuyên vốn không đặt vé máy bay chiều về, vì cậu từng nhìn thấy hành lý của Bạch Du, nghĩ rằng anh sẽ ở nhà đến hết kỳ nghỉ Tết. Cậu cũng không vội quay về, nhưng không ngờ kế hoạch lại không theo kịp biến cố.
Trên taxi ra sân bay, Tạ Vũ Xuyên không ngừng cập nhật ứng dụng đặt vé. May mắn là cậu nhanh chóng săn được chuyến bay còn chỗ, lập tức đặt vé cho cả hai người.
Vì đặt sát giờ nên hai người không được ngồi cùng nhau. Tạ Vũ Xuyên dặn dò vài câu, còn xin thêm chăn mỏng từ tiếp viên đưa cho Bạch Du, lúc ấy mới yên tâm về chỗ của mình.
Chuyến bay không dài, hơn hai tiếng sau đã hạ cánh ở thành phố D.
Lúc đó đã là chạng vạng tối, bầu trời yên tĩnh bắt đầu rơi những hạt tuyết nhỏ.
Yến Tuy đã nhận được tin từ trước khi Tạ Vũ Xuyên lên máy bay, sớm đã đợi sẵn ngoài sân bay. Gần như là đúng ngay vị trí lần đầu họ bắt xe ở sân bay thành phố D, Bạch Du nhìn thấy chiếc xe đến đón họ.
Chỉ ba tháng trôi qua, nhưng trong lòng Bạch Du lại có quá nhiều thay đổi.
Gần như cùng lúc ấy, Tạ Vũ Xuyên cũng nhận ra nơi này. Cậu lờ đi cánh cửa ghế phụ mà Yến Tuy đã mở ra sẵn cho mình, trước tiên đặt hành lý của Bạch Du vào cốp xe, sau đó mới lên ghế sau.
"Xin lỗi nhé Tiểu Bạch, tôi quen rồi, theo phản xạ là muốn để Xuyên Nhi ngồi cạnh mình."
Yến Tuy vừa thắt dây an toàn vừa nói với Bạch Du qua gương chiếu hậu.
Bạch Du lúc đó lười chẳng muốn nói nhiều, chỉ uể oải vẫy tay tỏ ý không sao, nói với Yến Tuy vài câu rồi bị Tạ Vũ Xuyên ấn ngồi tựa lưng vào ghế.
"Ngủ một lát đi, còn hơn bốn mươi phút nữa mới đến nơi."
Bạch Du khẽ "ừm" một tiếng, điều chỉnh tư thế thoải mái trên ghế rồi từ từ nhắm mắt lại.
Lúc mơ màng, anh nghe thấy tiếng trêu chọc của Yến Tuỳ.
"Cậu nói xem, trùng hợp ghê, nếu không phải lúc trước tôi đăng ký cho cậu cái phần mềm gọi xe kia, thì cậu với Tiểu Bạch đã chẳng quen nhau."
Tạ Vũ Xuyên ho nhẹ một tiếng, cố tình hạ thấp giọng nói: "Cậu còn dám nhắc lại à, hôm đó tâm trạng tôi không tốt, suýt chút nữa dọa anh ấy sợ chết khiếp."
Yến Tuỳ cười đến đắc ý, bị Tạ Vũ Xuyên nhắc nhở chú ý an toàn, liền bình tĩnh trở lại.
"Cho dù không có cậu, tôi với Bạch Tiểu Du sớm muộn gì cũng gặp nhau thôi."
Tạ Vũ Xuyên nhìn gương mặt nghiêng đang say ngủ của Bạch Du, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn vài phần, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay của Bạch Du, cẩn thận như sợ đánh thức anh.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn đường hai bên cầu vượt lấp lánh chiếu rọi những bông tuyết nhỏ rơi lả tả.
Không lâu sau, Bạch Du mơ màng tỉnh dậy, trong bóng tối, có một tiếng còi xe không quá rõ vang lên bên cạnh, anh cố gắng nhìn về phía đó, chính là vùng biển xanh thẳm khiến lòng anh khoan khoái khi xưa.
Đêm đen như mực, mặt biển âm u dập dềnh từng lớp sóng, cảm xúc lần đầu tiên nhìn thấy biển lúc ấy vẫn còn in đậm trong lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!