Chương 45: (Vô Đề)

Gió bắc gào thét thổi sau lưng, Bạch Du vừa chạy vừa lướt nhanh vào khách sạn. Vừa bước vào sảnh, anh liền tháo mũ xuống, chiếc mũ vốn bị gió đẩy che kín cả đầu lúc này mới cảm nhận được hơi ấm dễ chịu từ điều hòa trong khách sạn.

Bạch Du chỉ mải cúi đầu lục tìm thẻ phòng trong túi áo, không để ý xung quanh. Đến khi va phải người đang đi ngược chiều, anh mới ngẩng lên đầy áy náy, còn chưa kịp nói lời xin lỗi thì đã khựng lại vì nhận ra người trước mặt.

Bạch Du ngơ ngác quay đầu nhìn quanh, như thể muốn xác nhận lại mình đang ở đâu, rồi lắp bắp mở miệng: "Em, em, sao lại ở đây? Không phải, ý anh là sao em lại đến đây?"

Tạ Vũ Xuyên bật cười vì vẻ mặt ngơ ngác của Bạch Du, thần kinh căng thẳng suốt cả buổi sáng cũng theo đó mà thả lỏng. Cậu tự nhiên khoác vai Bạch Du, dắt anh về phía thang máy, rồi lấy ra một túi zip đựng đồ ăn từ trong túi áo.

"Anh quên ăn kẹo mạch nha, em mang đến cho anh đấy."

Câu nói ấy như thể là chiếc công tắc, vừa bật lên đã khiến Bạch Du nhíu mày, môi cũng bắt đầu run lên. Rồi ngay giữa sảnh khách sạn rộng lớn, vang lên tiếng đàn piano nhẹ nhàng, Bạch Du không kiềm chế được nữa, bật khóc nức nở, chẳng còn quan tâm gì đến hình tượng.

Như một đứa trẻ thi trượt nhưng bất ngờ lại được khen ngợi, mọi tủi thân, mọi ấm ức bấy lâu bỗng trào ra hết chỉ vì mấy viên kẹo mạch nha tròn trịa, bóng bẩy kia.

Bạch Du vừa đau lòng vừa cố nén không để khóc to, sợ gây chú ý nên vội đội lại mũ lông vũ, kéo Tạ Vũ Xuyên nhanh chóng bước vào thang máy.

Bên trong thang máy là các mặt gương phản chiếu ánh sáng, Bạch Du liếc qua cửa thang máy để xác định vị trí camera giám sát, vừa phát hiện liền lập tức cúi đầu xuống.

Anh khẽ dò dẫm tay, tìm lấy tay Tạ Vũ Xuyên bên cạnh. Khi chạm vào bàn tay đang khẽ nắm lại kia, anh dừng lại, rồi giống như một con lươn trơn tuột len vào lòng bàn tay cậu. Tiếp đó, như thể lo sợ bị ai phát hiện, anh lại liếc camera một lần nữa, rồi tay còn lại kéo chặt cổ mũ áo.

Tạ Vũ Xuyên được anh chủ động nắm tay, biểu cảm thoáng dịu lại. Trong tấm gương sáng bóng, cậu thấy một Bạch Du đang rụt người lại như con chim cút nhỏ, khóe môi không kiềm được cong lên.

Sau khi vào phòng, Tạ Vũ Xuyên bảo Bạch Du ngồi ở mép giường đợi, còn mình thì vào phòng tắm mở nước nóng. Thấy khăn mặt xếp ngay ngắn bên cạnh bồn rửa, cậu vẫn cẩn thận tháo ra giặt lại một lượt, sau đó mới ngâm vào nước nóng, vắt khô rồi mang ra.

Vì sự xuất hiện đột ngột của Tạ Vũ Xuyên khiến cảm xúc dâng trào, giờ đây Bạch Du bắt đầu thấy xấu hổ một cách khó hiểu. Nghĩ đến cảnh mình khóc lóc thảm hại dưới sảnh lúc nãy, anh liền cảm thấy ngượng đến mức muốn chui xuống đất.

Bạch Du chăm chú lắng nghe tiếng nước chảy từ trong phòng tắm, đoán rằng Tạ Vũ Xuyên đang giặt gì đó. Nhưng thời gian có vẻ hơi lâu, khiến anh bắt đầu sốt ruột.

Vài phút sau, tiếng nước ngừng lại, kế đó là tiếng đế giày vang lên ngoài nền nhà. Bạch Du lập tức đứng dậy, mắt nhìn chằm chằm về phía Tạ Vũ Xuyên.

"Sao vẫn chưa cởi áo?" Tạ Vũ Xuyên thấy rõ vẻ sốt ruột của Bạch Du, vội bước nhanh đến, giúp anh cởi chiếc áo khoác lông vũ còn hơi ẩm, rồi dùng khăn ấm lau mặt cho anh.

Chiếc khăn ấm áp áp vào làn da khiến Bạch Du bất giác ngẩng đầu lên. Tạ Vũ Xuyên lau rất nhẹ nhàng, như thể đang nâng niu một món đồ sứ dễ vỡ.

Khi khăn bắt đầu nguội đi, Tạ Vũ Xuyên lại kéo tay Bạch Du qua, từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay, cậu đều cẩn thận lau một lượt.

Bạch Du cứ thế đứng yên để mặc Tạ Vũ Xuyên chăm sóc, hốc mắt nóng bừng, muốn khóc nhưng lại sợ cậu lo lắng.

Tạ Vũ Xuyên tiện tay ném chiếc khăn đã lạnh lên bàn, rồi ngồi xuống mép giường, kéo tay Bạch Du, ôm anh vào lòng.

"Buồn ngủ không? Có muốn chợp mắt một lát không?"

Hai tay Bạch Du bị Tạ Vũ Xuyên nắm chặt, lúc nói chuyện, cậu còn cố ý khẽ lắc qua lắc lại, rõ ràng là đang dỗ dành.

Thực ra mí mắt Bạch Du đã bắt đầu rát, nhưng anh vẫn chưa muốn ngủ, nên chậm rãi lắc đầu.

"Vậy có muốn ăn gì không? Để em xem quanh đây có nhà hàng nào," Tạ Vũ Xuyên vừa nói vừa định lấy điện thoại ra, nhưng thấy Bạch Du vẫn nắm chặt tay mình không chịu buông, liền hỏi lại: "Hay là anh muốn ăn ở trong khách sạn?"

Bạch Du không đáp, chỉ cụp mắt xuống. Một lúc sau mới lí nhí mở miệng: "Anh muốn ăn kẹo."

Tạ Vũ Xuyên ngồi thấp hơn Bạch Du khá nhiều, luôn phải ngẩng đầu lên để nhìn. Vì thế, từng thay đổi nhỏ trong biểu cảm của Bạch Du đều lọt vào mắt cậu một cách rõ ràng.

Lúc ở dưới sảnh nhìn thấy Bạch Du, khuôn mặt nhỏ nhắn ấy bị gió thổi đến trắng bệch. Được khăn nóng ủ một lúc mới dần có lại chút huyết sắc. Đôi mắt vì vừa khóc xong nên đỏ hoe, long lanh nước, như thể chỉ cần chạm nhẹ sẽ rơi xuống, đáng thương vô cùng.

Tạ Vũ Xuyên không kiềm được đưa tay khẽ vuốt má anh, sau đó mới đứng dậy, định đến túi áo lấy kẹo. Trước khi rời đi, cậu cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên mí mắt sưng đỏ của Bạch Du.

Bạch Du chớp mắt một cách chậm chạp, như thể muốn làm dịu cảm giác đau rát. Một giọt nước mắt nóng hổi theo khóe mắt trượt xuống. Anh lo lắng quay đầu lại, thấy Tạ Vũ Xuyên đang quay lưng lục túi áo thì mới yên tâm ngồi xuống đúng chỗ cậu vừa ngồi lúc nãy.

Vừa nãy chỉ là mắt hơi cộm thôi mà, Bạch Du tự an ủi bản thân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!