Chương 44: (Vô Đề)

Tạ Vũ Xuyên vốn không có hứng thú với việc xâm phạm đời tư người khác, chỉ là vẻ mặt người phụ nữ kia thực sự quá đỗi đau buồn. Bà lặng lẽ đứng đó, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cậu sờ túi, cảm nhận được gói khăn giấy bên trong, suy nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định bước qua xem sao.

"Cô không sao chứ?" Tạ Vũ Xuyên nhẹ giọng hỏi, sau đó đưa tờ giấy trong tay qua.

Gió mùa đông sâu vẫn còn hơi lạnh, nước mắt trên mặt bị gió thổi qua khiến da rát buốt. Lý Đàn lúc này mới hoàn hồn, có chút ngượng ngùng dùng mu bàn tay lau nước mắt, rồi cảm kích nhận lấy khăn giấy người đối diện đưa.

Đợi cảm xúc dịu lại đôi chút, bà mới trịnh trọng nói lời cảm ơn với Tạ Vũ Xuyên. Chính ánh nhìn đó khiến cậu cảm thấy rất quen mắt, kết hợp với cái tên cô vừa liên tục gọi lúc nãy, một tia sáng loé lên trong đầu.

"Xin hỏi, cô có quen Bạch Du không?"

Vốn đang hơi ngại ngùng, vừa nghe đến tên Bạch Du, Lý Đàn lập tức trở nên cảnh giác. Bà quan sát kỹ người đàn ông trẻ tuổi cao lớn trước mặt, trong lòng dâng lên một linh cảm không hay.

Thấy sắc mặt bà thay đổi, Tạ Vũ Xuyên lập tức hiểu ra. Ánh mắt từ đề phòng chuyển sang chán ghét lộ rõ trên gương mặt, thêm vào đó là nét mặt có đến sáu, bảy phần giống với Bạch Du, khiến cậu lúc này xác định được thân phận người trước mặt.

Tạ Vũ Xuyên giả vờ như không thấy sự thù địch của đối phương, vẫn lễ phép nói: "Cháu là bạn của Bạch Du ở thành phố D, cháu tên là Tạ Vũ Xuyên."

Ba chữ Tạ Vũ Xuyên như mở toang cánh cửa ký ức của Lý Đàn. Cuộc trò chuyện căng thẳng với Bạch Du cách đây hơn mười phút bỗng chốc ùa về trong đầu bà. Bà gần như quên mất nỗi hối hận sau khi con trai bỏ đi và sự sốt ruột khi không tìm thấy nó, chỉ còn biết người đàn ông trước mặt chính là người đang yêu đương với con trai mình.

Thật ra, khi biết về xu hướng tính dục của Bạch Du, Lý Đàn cũng không kích động như Bạch Thanh Ải đến mức muốn đưa anh đi trị liệu đồng tính. Chỉ là chuyện xảy ra quá đột ngột, bà nhất thời không thể chấp nhận được. Sau đó bà nghĩ lại, từ nhỏ đến lớn Bạch Du luôn rất nghe lời, lúc đi học bà bảo không được yêu sớm, con trai thực sự chưa từng yêu ai. Đã chưa từng yêu ai, thì làm sao chắc chắn được là không thích con gái, chẳng qua là vì chưa tiếp xúc đủ mà thôi.

Lý Đàn đã tính sẵn, chỉ cần Bạch Du trở về, bà sẽ lập tức sắp xếp cho nó vài buổi xem mắt.

Thế nhưng Bạch Du lại thật sự đang yêu và đối phương đúng là một người đàn ông. Điều đó khiến Lý Đàn nhận ra rằng mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát, không thể cứu vãn được nữa. Con trai bà thực sự đã đi sai đường theo người khác.

Vì vậy, ánh mắt bà nhìn Tạ Vũ Xuyên ngày càng thiếu thiện cảm. Chỉ là, lý trí và sự giáo dưỡng của bà vẫn còn, nên không thể làm ra chuyện quá đáng giữa ban ngày ban mặt.

Bà siết chặt tờ khăn giấy đã bị nước mắt làm ướt, giọng lạnh lùng hỏi: "Người nhà cậu biết chuyện này không?"

Nghe bà hỏi vậy, Tạ Vũ Xuyên liền hiểu ra, chắc hẳn Bạch Du đã trở về và nói hết với gia đình, mà nhìn tình hình bây giờ thì e là kết quả không mấy tốt đẹp.

Tạ Vũ Xuyên bắt đầu lo lắng cho Bạch Du, đoán rằng chắc chắn anh đã chịu không ít ấm ức, lại không biết giờ anh đang một mình ở đâu. Lúc này rõ ràng không phải thời điểm thích hợp để trò chuyện, trong lòng Lý Đàn đang đầy oán trách, nhìn Tạ Vũ Xuyên thế nào cũng thấy chướng mắt. Nhưng cậu vẫn nghiêm túc trả lời: "Ba mẹ cháu đều chấp nhận, mẹ cháu còn rất quý Bạch Du."

"Cậu còn anh chị em nào không?" Biểu cảm của Lý Đàn không thay đổi chút nào sau câu trả lời của Tạ Vũ Xuyên.

Tạ Vũ Xuyên không hiểu câu hỏi này có liên quan gì đến câu trả lời trước đó của mình, nhưng vẫn trả lời: "Có, cháu còn một người em trai."

Lý Đàn khẽ cười một tiếng: "Thảo nào," rồi gật gù như đã hiểu ra điều gì, "Bảo sao ba mẹ cậu lại dễ dàng chấp nhận như vậy, vì họ vẫn còn hy vọng."

Thấy Tạ Vũ Xuyên chưa hiểu ý, Lý Đàn nói tiếp: "Em trai cậu có thể thay cậu nối dõi tông đường, còn nhà họ Bạch chúng tôi thì không còn ai kế tục nữa rồi."

Tạ Vũ Xuyên thầm nghĩ, nhà họ Tạ cũng chẳng có dòng dõi vĩ đại nào cần phải kế thừa. Việc Thẩm Yên có thể chấp nhận, hoàn toàn là xuất phát từ lòng bao dung của một người mẹ, còn Tạ Bạc Lâm là vì thấu hiểu. Có lẽ trong đó cũng có chút lý do như Lý Đàn nói, nhưng tuyệt đối không phải tất cả.

Nhưng vào khoảnh khắc này, cậu không thể đứng đó mà phản bác lại mẹ của người mình yêu. Cậu không muốn khiến bà thêm khó chịu, càng không muốn để Bạch Du rơi vào thế khó xử.

Hai người im lặng trong giây lát, cuối cùng vẫn là Lý Đàn lên tiếng trước: "Xin lỗi, là tôi thất lễ rồi."

Không thể phủ nhận, Lý Đàn là một người phụ nữ biết giữ thể diện. Dù không mấy thân thiện với Tạ Vũ Xuyên, bà cũng không nói lời khó nghe.

Bà giơ tay trái lên xem giờ trên đồng hồ, ước chừng Bạch Thanh Ải sắp quay lại: "Tôi không quan tâm nhà cậu có thái độ thế nào, tóm lại chuyện này, ở chỗ tôi là không thể chấp nhận. Cậu bảo Bạch Du tự giải quyết cho tốt."

Nói xong, Lý Đàn quay người bỏ đi không ngoảnh lại, để lại một chuỗi lá khô vàng bị gió cuốn bay theo bước chân bà.

Tâm trạng của Tạ Vũ Xuyên không hề bị những lời của Lý Đàn làm cho xáo trộn, ngược lại, cậu càng lo lắng cho Bạch Du hơn.

Cậu nhìn theo bóng Lý Đàn rẽ vào khu chung cư, rồi lập tức quay người đi ra ngoài khu dân cư. Vừa đi, cậu vừa lật lại đoạn tin nhắn trò chuyện với Bạch Du mấy ngày trước, trong đó dường như có nhắc đến vài khách sạn, lúc ấy Bạch Du từng bàn với cậu nên đặt ở chỗ nào.

Tạ Vũ Xuyên tiện tay vẫy một chiếc taxi đang đỗ ven đường, lên xe rồi đưa cho tài xế xem tên mấy khách sạn, hỏi xem khách sạn nào gần trung tâm thương mại có thể đi bộ tới.

Tài xế chỉ liếc mắt một cái đã chọn ra được một khách sạn phù hợp với yêu cầu của cậu, rất gần, chỉ cách khu chung cư nhà Bạch Du hơn chục cây số.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!